Thần Đạo Đan Tôn (Dịch Full)

Chương 2003 - Chương 2008: Xem Ta Là Bùn Nặn Ra? (Hạ)

Chương 2008: Xem Ta Là Bùn Nặn Ra? (Hạ)
Thần Đạo Đan Tôn
Cô Đơn Địa Phi
VIPTruyenGG.com
Chương 2008: Xem Ta Là Bùn Nặn Ra? (Hạ)

Hiện tại Lăng Hàn lại dám ra tay với hắn?

Thực cho rằng đi ra từ thế gia đan đạo thì giá trị vũ lực yếu sao? Ngươi cũng quá ngây thơ.

Lăng Hàn căn bản không đặt trong lòng, đừng nói Lưu Dụ không phải vương giả, hơn nữa còn là con gà nhị trảm mà thôi, cho dù vương giả tứ trảm đỉnh phong thì thế nào?

Đánh một chưởng, Lưu Dụ nắm cổ hắn xách lên.

- A...

Lưu Dụ thống khổ tứ chi đạp loạn, hắn chỉ phí công vô ích, hắn trong mắt Lăng Hàn chỉ là đứa trẻ mà thôi.

- Bằng hữu! Bằng hữu!

Chư Cẩn gấp đến độ suýt khóc, vạn nhất Lưu Dụ bị đánh tổn thương, Chư gia không thể làm sinh ý với Lưu gia cũng không có gì, nếu Lưu gia còn thả ra lời gì đó, bảo các đan sư không làm ăn với Chư gia, như vậy Chư gia thảm rồi.

Hắn căn bản không thân với Lăng Hàn, khí thế áp bách bộc phát, hắn chỉ có thể bồi hồi cách Lăng Hàn ba trượng.

Hắn thế mới biết Lăng Hàn cường đại cỡ nào, nội tâm thở dài, ngươi nói Lưu Dụ êm đẹp chạy đi trêu chọc người ta làm gì? Người ta cũng đã nhường phòng tu luyện cho ngươi, ngươi còn hùng hổ dọa người như thế, không đánh ngươi thì đánh ai?

Hắn cũng nhìn ra việc này, tuy hắn cũng chán ghét Lưu Dụ, ước gì đối phương bị đánh nhưng ít ra cũng không nên ở trước mặt của mình.

Hắn không ngừng khuyên bảo, nói địa vị của Lưu Dụ, muốn khuyên bảo Lăng Hàn không nên xằng bậy.

Lăng Hàn làm sao nghe, chỉ là nhìn chằm chằm vào Lưu Dụ, nói:

- Miệng thúi như vậy, ăn bùn lớn lên sao?

Đại hắc cẩu không ở đây, hắn không có sáng ý gì, đành phải lấy một tảng đá, sau khi bóp nát liền nhét vào trong miệng Lưu Dụ.

- A...

Lưu Dụ muốn nhổ ra nhưng không được như nguyện, chỉ có thể thống khổ lắc đầu.

Kỳ thật với tu vi của hắn ăn tảng đá cũng chẳng có gì, mấu chốt là quá mất mặt.

Có người chấm dứt tu luyện, vừa vặn đi tới, sau khi nhìn thấy cảnh này liền cười ra tiếng.

Lưu Dụ xấu hổ đỏ mặt, cảm thấy ánh mắt người nọ như đao kiếm đục khoét thân thể của hắn.

Cho tới bây giờ, phải nói là không có, hắn chưa từng mất mặt như bây giờ!

Hắn dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn chằm chằm vào Lăng Hàn, hắn thề nhất định phải giết người này, nhất định.

- Ah, còn không học nghe lời?

Lăng Hàn lạnh lùng nói ra, hắn tát một cái.

Phốc!

Lưu Dụ phun tảng đá trong miệng ra, không chỉ như thế còn có mấy cây răng của hắn, một bên mặt của hắn sưng lên cao cao, từ đó có thể thấy được một tát này rất mạnh.

Đương nhiên là Lăng Hàn không dùng toàn lực, nếu không đối phương đã thần hồn câu diệt.

Ầm!

Lăng Hàn lại ấn xuống một cái, đầu Lưu Dụ cả đầu chôn xuống gạch, khá tốt, Trảm Tâần có quá nhiều thời gian và quá nhiều nguyên lực, có thể thuận tiện rèn luyện khí lực đầy đủ cường hoành, nếu không chỉ cái nện này đã làm Lưu Dụ không chết cũng mất nửa cái mạng.

Cho dù như thế đầu óc của hắn cũng choáng váng, ngay cả mình là ai cũng không nhớ được.

Hai tay của hắn vô lực buông thỏng xuống, cái mông nhô lên cao cao, tư thế này hơi mập mờ.

Lăng Hàn lại nghĩ đến đại hắc cẩu, nếu đại hắc cẩu ở đây nhất định sẽ làm như vậy.

Hắn lộ ra nụ cười như ác ma, nói:

- Phượng lão bà, ngươi tránh một chút.

Thiên Phượng Thần Nữ gật gật đầu, tiến vào Hắc Tháp.

Lăng Hàn lấy một cây trúc ra, cây trúc này là thánh vật, Cửu Trúc Trúc Tía, tính bền dẻo kinh người, mỗi ức năm mới có thể dài một tiết, phi thường trân quý. Hắn cười hắc hắc, sau đó cầm cây trúc đâm vào mông của Lưu Dụ.

- Ah...

Cho dù Lưu Dụ đang mê mang nhưng cũng bị thống khổ khi bị bạo cúc làm tỉnh táo lại, hắn dốc sức liều mạng lắc lắc bờ mông, bài xích dị vật ra ngoài nhưng có thể như nguyện sao?

Chư Cẩn chóng mặt, xong đời, Lưu gia đại thiếu bị người ta bạo cúc ngay trước mặt hắn, hắn không thể tránh được liên quan.

Hắn khóc không ra nước mắt.

Tuy Lăng Hàn làm như vậy có phần quá mức nhưng thật sự có thể trách người ta sao? Tự vấn lòng, nếu như đổi lại là mình có tức giận hay không?

Lăng Hàn dựa vào cái gì phải ăn thiệt thòi, mình không phải thánh hiền.

- Về sau hảo hảo làm người, trên đời này người có thực lực cao hơn ngươi nhiều lắm, cao nhân gia thế còn nhiều, rất nhiều. Ngươi nên cảm thấy may mắn nơi này là thành Đan Đạo, nếu không với tình tình của ta đã sớm làm thịt ngươi rồi!

Lăng Hàn vỗ vỗ cán trúc, hắn lay một cái làm Lưu Dụ phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Chuyện như vậy không ảnh hưởng gì tới Lăng Hàn cả.

Trong phạm vi quy tắc của trò chơi, hắn thực sự không sợ ai, điều kiện tiên quyết là hắn cũng chơi trong quy tắc, không thể quá giới hạn.

Phân Hồn không ra tay, có ai làm gì được hắn?

Lăng Hàn vỗ vỗ tay, cho dù dùng thánh liệu này tặng ngươi, dù sao hắn tuyệt đối không muốn, rút ra cũng mang tiếng xấu muôn đời.

Hắn dùng tín phù mở phòng tu luyện, tiến vào, sau đó hắn chuẩn bị luyện đan.

- Dụ thiểu!

Chư Cẩn vội vàng đi đỡ Lưu Dụ, cũng rút đầu đối phương ra khỏi gạch đá.

- Mông ta! Mông của ta!

Lưu Dụ muốn sờ mông của mình, nhưng tay hắn vừa duỗi ra lập tức bị đau đớn dữ dội xâm nhập, không lắc lắc mông vài cái, nhưng cây gậy trúc vẫn nằm trong mông, hắn đau đớn không nhỏ.

Vừa lúc có người đi ra khỏi phòng tu luyện nhìn thấy cây trúc thật dài cắm vào mông của Lưu Dụ thì sững sờ một lúc, sau đó người này cười phun ra.

Hắn cũng không phải là một người, cánh cửa đá bên cạnh mở ra, có người đi ra, sau khi nhìn thấy cảnh này liền sững sốt, sau đó cười ra nước mắt.

- Mã huynh, người này đang làm gì thế?

- Là biến thái ưa thích chọc vào mông của mình.

- Khẩu vị của hắn đúng là quá nặng rồi!

Hai người quen nhay, hẳn là cùng bước vào phòng tu luyện mới có thể đi ra cùng thời gian. Bọn họ nhìn Lưu Dụ sau đó cùng cười nói với nhau mới đi ra ngoài.

Lưu Dụ nghe vào trong tai, mặt của hắn tím như gan heo, chỉ cảm thấy nhân sinh u ám không có một chút sắc thái. Hắn cắn răng nói với Chư Cẩn:

- Thằng khốn, còn không rút nó ra.

Chư Cẩn gật đầu, hắn nắm lấy cây trúc kéo ra ngoài.

- Đau quá...

Lưu Dụ vội vàng kêu to, tay hắn run run, cúc hoa bị tàn phá nặng nề.

Chư Cẩn dùng sức rút mạnh ra, rốt cuộc rút cây trúc ra ngoài, sau đó phốc, một dòng máu tươi từ mông của Lưu Dụ bắn ra sau.

- Ah...

Lưu Dụ kêu thảm thiết lần nữa, nhưng đau dài không bằng đau ngắn, sau khi rút cây trúc ra ngoài, tuy đau tê tâm liệt phế nhưng cuối cùng không bị tra tấn thêm nữa.

Hắn một tay bụm bờ mông, không quản tay dính đầy máu tươi, trong mắt bắn ra lửa.

Bình Luận (0)
Comment