"Tiền lương à? không sao cả, tiền bạc thì không thành vấn đề."
Trần Mặc chẳng quan tâm khoát tay.
Nhưng mà......
Thấy thái độ thờ ơ của Trần Mặc, Đường Thu thầm thở dài.
Đành thôi vậy.
Người ta không quan tâm, mình lo lắng làm gì?
Giơ tay lên xem đồng hồ, đã sắp tới giờ hẹn rồi nên hắn im lặng ngồi đợi.
Cũng không lâu lắm.
Một người đàn ông trung niên mái tóc lưa thưa mặc âu phục đi vào quán cà phê, nhìn quanh vài lần rồi mới bước tới.
"Trần tổng, luật sư Đường, đã để các vị chờ lâu rồi."
Lưu Thành đi tới chỗ của hai người Trần Mặc, mỉm cười chào hỏi.
Hôm nay có lẽ là ngày vui vẻ nhất trong khoảng thời gian gần đây. vì xưởng may vẫn luôn lỗ vốn được thu mua lại, mà giá còn cao hơn dự kiến một chút.
Trần Mặc thấy người tới, mỉm cười chỉ chỉ chỗ ngồi ở bên kia bàn.
"Lưu tổng mời ngồi, uống chút gì đi."
"Thôi không uống đâu, chúng ta bàn chuyện ký hợp đồng luôn đi."
Lưu Thành xua tay, lo lắng chuyện xưởng may thua lỗ, gần như rụng hết tóc, nào có tâm tình uống cà phê.
"Đã như vậy, thì bắt đầu luôn đi."
Trần Mặc nghe vậy cũng vui vẻ đồng ý, hắn cũng nghĩ như vậy, sớm đem công ty sang tên cho mình, thì mình có thể vui vẻ tiêu tiền.
Chỉ còn hai ngày nữa là tới ngày kết toán rồi, hắn cũng không muốn tới ngày, mà chưa xài hết tiền.
Vậy thì thua lỗ lớn.
Đường Thu thấy dáng vẻ vội vàng của hai người chẳng biết nói gì, Lưu Thanh nóng lòng bán đi xưởng may thua lỗ, cô có thể hiểu.
Nhưng anh là người mua thì gấp làm gì, tại sao không ép giá, nói không chừng có thể tiết kiệm được một khoản tiền.
Nhưng đây là lựa chọn của người thuê, cô cũng không tiện nói nhiều.
Không còn cách nào ngoài lấy ra hai bản hợp đồng đã in sẵn từ túi văn kiện, đưa cho hai người.
Rồi hướng dẫn hai người ký hợp đồng.
Sau một lúc.
Thấy hai người đã ký xong hợp đồng, Đường Thu chậm rãi nói.
"Được rồi, hợp đồng đã ký kết xong, sau này Trần tổng chính là ổng chủ của xưởng may."
Nghe vậy, trong lòng Lưu Hành rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, lúc gã tới vẫn luôn lo lắng không biết khi ký hợp đồng có chuyện bất ngờ gì không, không ngờ lại thuận lợi như vậy.
Nhưng hợp đồng đã ký xong rồi, vấn đề còn lại là chuyển tiền.
'Trần tổng, bây giờ hợp đồng đã ký xong, không biết lúc nào mới có tiền..."
"Bây giờ."
Nghe câu hỏi của Lưu Thành.
Không cần nghĩ nhiều, Trần Mặc cầm điện thoại lên, tìm được số tài khoản của Lưu Thành, nhanh chóng chuyển qua bốn trăm ngàn.
Cơ hội tiêu tiền tốt thế này, sao có thể bỏ qua được.
Rồi lại chuyển 5 vạn phí luật sư cho Đường Thu.
Vừa mới chuyển khoản xong
Hắn cảm thấy bảng hệ thống trong đầu có một chút thay đổi, vội vàng tập trung nhìn xem.
Phát hiện tài chính hệ thống vốn là 100 vạn , giờ đã biến thành 55 vạn.
Bước tiếp theo là làm thế nào tiêu hết 55 vạn còn thừa một cách hợp lý.
Xem ra cần phải đi công ty một chuyến, coi thử có chỗ tiêu tiền không.
"Trần tổng rất sảng khoái, vừa nhìn là biết người làm chuyện lớn."
Lưu Thành nhìn thông báo chuyển tiền trên điện thoại, tinh thần chấn động, mặt cười như được mùa.
"Giờ vẫn còn sớm, tôi đưa Trần tổng đi xưởng may bàn giao một ít công việc."
Đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh.
Hắn đang định đi công ty thì Lưu Thành lên tiếng.
Quá đúng lúc.
Trần Mặc hài lòng gật đầu, lập tức đồng ý lời mời của Lưu Thành, sau đó quay đầu nhìn Đường Thu nói.
"Luật sư Đường có muốn đi chung xem thử không."
"Cũng được."
Đường Thu hơi suy nghĩ rồi gật đầu đồng ý, cô muốn đi theo chủ yếu là muốn xem thử, công ty có vấn đề mà cô lo lắng hay không.
Nếu mà có, lấy thân phận luật sư của cô, cũng có thể giải quyết được một ít.
Dù sao 5 vạn phí luật sư mà cô nhận được quá đơn giản, vốn chẳng làm gì hết.
Rời khỏi quán cà phê.
Ba người đi tới bãi đậu xe.
Trần Mặc liếc nhìn chiếc xe bánh mì cũ kỹ của Lưu Thành, xoay người lên chiếc Mercedes-Benz của Đường Thu.
"Trần tổng, anh không lái xe à?"
Đường Thu nhìn Trần Mặc ngồi ở bên ghế phụ, nghi ngờ hỏi.
"Tôi không có xe."
Trần Mặc rất thành thật trả lời, gia đình của hắn ở thế giới tuy không nghèo khó, nhưng cũng chẳng giàu.
Đương nhiên không có dư tiền cho hắn mua xe.
Sắc mặt của Đường Thu càng cổ quái hơn, cô không nghĩ tới đối phương có thể bỏ ra 40 vạn thu mua một công ty lỗ vốn, lại không mua cho mình một chiếc xe.
Cô thấy mình ngày càng không hiểu nổi thanh niên trẻ tuổi này.
Xe chạy từ từ, đi theo đằng sau chiếc bánh mì của Lưu Thành.