Thần Hào: Ta Thật Không Muốn Kiếm Tiền A (Dịch)

Chương 3 - Công Ty Nát Mới Dễ Xài Tiền (2)

Khu công nghiệp Thành Tây.

Xưởng may Trường Phong.

"Mọi người còn chưa biết à? Ông chủ đã bán xưởng may rồi, hôm nay là ngày ký hợp đồng."

Trong xưởng may,

Một thanh niên da ngâm đen nhìn hơn chục nhân viên đang vây xung quanh rồi lớn tiếng nói.

"Sao cậu biết."

Một nhân viên nghi ngờ nói.

"Đương nhiên là nghe được rồi. Hôm nay tôi đi văn phòng lấy bản kế hoạch, tôi nghe rõ lời ông chủ nói trong điện thoại."

Lý Thâm nhìn vẻ mặt không tin của mọi người, mở miệng giải thích.

Lời vừa dứt, đám người lập tức lâm vào hỗn loạn.

Bắt đầu rối rít bàn tán, có người nghi ngờ, có người hốt hoảng, có người lo lắng...

"Ông chủ đúng là đã bán công ty, nhưng cũng không liên quan gì tới chung ta, chẳng qua là đổi chủ mà thôi, bình thường làm gì giờ vẫn làm vậy, không ảnh hưởng gì cả."

Một âm thanh trầm thấp từ cửa phòng truyền tới.

Sau đó một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, nhìn dáng vẻ ước chừng hơn 30 tuổi.

"Nguỵ Nham, Anh là tiêu thụ, đương nhiên là chung một phe với Lưu Thành rồi."

Lý Thâm nhìn người đàn ông đi tới, vẻ mặt khó chịu nói.

Ngụy Nham nghe vậy mặt bất đắc dĩ, hai ngày trước gã đã biết chuyện ông chủ muốn bán công ty, nhưng sau khi tìm hiểu, ông chủ mới sau khi mua sẽ giữ nguyên nhân sự của công ty.

Vì để tránh khủng hoảng không đáng có, định sau khi ký hợp đồng xong bàn giao cho ông chủ mới là được rồi.

“Ông chủ đã đi ký hợp đồng rồi, nếu như thuận lợi thì sẽ sớm trở về, đồng thời sẽ dẫn ông chủ mới tới, có thay đổi gì hay không thì lúc đó hỏi là biết ngay.”

“Dù anh nói là sư thật, vậy anh nói xem tiền lương tháng này do ai trả, Lưu Thành hay là ông chủ mới tới.”

Lý Thâm đã quyết vỏ mẻ không sợ rơi, đổi hay không đổi gã chẳng quan tâm, gã chỉ quan tâm lương tháng này do ai trả, gã không muốn làm không công cả tháng.

Còn chuyện làm thế sẽ mất lòng ông chủ, thì cứ làm mất lòng đi.

Dù sao chỗ này cũng không phải là công việc tốt, thực sự không được thì đổi chỗ khác.

Nguỵ Nham nghe vậy cũng hơi ngạc nhiên, hắn thật không có nghĩ tới vấn đề tiền lương.

Theo lý thì Lưu Thành phải thanh toán tiền lương xong trước khi ký hợp đồng, nhưng mà Lưu Thành không có làm như vậy, cũng không biết cố ý hay là quên.

Nhưng bây giờ đã ký hợp đồng, công ty cũng thuộc về một ông chủ khác rồi.

Vấn đề này gã không biết phải trả lời thế nào.

Nghĩ một lúc, ngẩng đầu nhìn Lý Thâm.

“Chuyện này đích thực là một vấn đề, chờ ông chủ trở về, có thể phái vài người đại diện đi tìm hiểu thử, nhưng không cần hung sư động chúng như vậy.”

Gã cũng là nhân viên, đương nhiên cũng có vấn đề tiền lương, nhưng là một người trưởng thành, vẫn hi vọng giải quyết vấn đề một cách hoà bình.

Xe chậm rãi chạy vào khu công nghiệp Thành Tây.

“Trần tổng, đây là xưởng may của chúng tôi.”

Đậu xe xong.

Lưu Thành dẫn hai người Trần Mặc đến trước một nhà xưởng, giơ tay giới thiệu nói.

Trần Mặc sơ nhìn một phen, sau đó ánh mắt dừng lại trên tấm biển đơn sơ của nhà xưởng, ánh mắt sáng lên.

Biển hiệu chính là bộ mặt của công ty.

Biển hiệu rách nát như thế sao được chứ, nhất định phải thay một cái biển hiệu sang hơn.

Quả nhiên khi có suy nghĩ này, hệ thống cũng không thông báo nhắc nhở.

Rất khả thi.

Không ngờ vừa tới cửa công ty đã tìm được con đường tiêu tiền, đúng là một điềm lành.

Trần Mặc thầm nghĩ, không nhịn được mà kêu một tiếng “tốt”.

“Trần tổng thích là được, tôi dẫn anh tới khu vực văn phòng xem trước.”

Lưu Thành nghe Trần Mặc nói tốt, biểu tình càng thêm vui vẻ.

Đường Thu thì nhìn tấm biển hiệu rách nát, vẻ mặt khó hiểu, chả hiểu sao Trần Mặc có thể nhìn ra công ty này tốt.

Rõ ràng là nát vô cùng tốt chỗ nào.

Hơn nữa cô chợt phát hiện ra một vấn đề, tại sao ông chủ còn phải giới thiệu công ty cho Trần Mặc?

Chẳng lẽ!

Nghĩ vậy, bước nhanh đuổi theo Trần Mặc.

“Đây là lần đầu tiên anh tới công ty hả?”

“Đúng rồi!”

Trần Mặc không chút do dự gật đầu, rồi tiếp tục quan sát chung quanh, tìm chỗ có thể tiêu tiền.

Quả nhiên.

Đường Thu say xẩm mặt mày, lúc trước cô cho rằng đối phương muốn thu mua công ty này, chí ít cũng thực địa khảo sát rồi. không ngờ đối phương chưa từng tới đây, đã trực tiếp mua.

“Anh không sợ công ty này có vấn đề gì sao?”

“Cô chẳng phải đã điều tra rồi, công ty này không có vi phạm pháp luật sao?”

Vẻ mặt Đường Thu cứng đơ, rốt cuộc cô cũng hiểu điểm mấu chốt của Trần Mặc khi mua lại công ty là gì, chỉ cần không vi phạm pháp luật là được.

Bình Luận (0)
Comment