Thần Hào: Ta Thừa Kế Tài Sản Trong Game (Dịch)

Chương 100 - Chương 100: Nắm Chặt Thời Gian

Chương 100: Nắm chặt thời gian Chương 100: Nắm chặt thời gian

Nhìn căn nhà có tạo hình đặc biệt ở trước mặt, mấy người đều hơi sững sờ.

Vốn cho rằng tổ chức sinh nhật ở phòng cà phê thì có hơi nhàm chán.

Nơi đó có gì thú vị?

Phòng cà phê có thể rộng bao nhiêu? Có thể làm cái gì?

Nhiều lắm là xếp mấy bàn lại, ngồi uống rượu nói chuyện, chơi vài trò chơi nhỏ.

Còn không bằng đi quán hát.

Lần này sở dĩ đến đây, ngoại trừ Hoắc Vân Lệ khuyến khích, cũng là bởi vì tò mò về bạn trai của Trình Nhạc Nhạc.

Chỉ là không ngờ, sẽ có bất ngờ như vậy.

Triệu Hồng Cầm phục hồi tinh thần, tiến lên trước hior: “Đường Tụng, cả tòa nhà này đều là phòng cà phê Thời Gian sao?”

Đường Tụng gật đầu: “Tầng một chủ yếu kinh doanh cà phê và sách, tầng hai là phòng ăn tây, tầng ba là phòng giải trí. Tôi đã để một phòng rộng nhất trên tầng ba cho mọi người rồi.”

Đường Tụng cất khóa xe, nói: “Đi thôi, chúng ta lên tầng ba.”

Nói xong, liền kéo tay nhỏ mềm mại của Trình Nhạc Nhạc đi đằng trước.

Trình Nhạc Nhạc nhìn phòng cà phê trước mắt, trong mắt tràn đầy là ngôi sao nhỏ.

Nàng cũng từng có một ước mơ là mở một cửa hàng bánh ngọt.

Phòng cà phê này còn xinh đẹp và hoàn mỹ hơn cả cửa hàng trong mơ của nàng.

Trong suy nghĩ của nàng, Đường Tụng chỉ mở một tiệm nhỏ, tuyển một hai nhân viên giúp đỡ thôi.

Mỗi ngày đều bận rộn, tính toán doanh thu, lượng khách, lợi nhuận… lúc đông còn phải đi phục vụ.

Gặp phải khách làm khó, nói không chừng còn phải chịu ủy khuất.

Cảnh tượng trước mắt, khiến cho nàng vui thay đối phương, lại tràn đầy hâm mộ.

“Đi đi, chúng ta đi vào trong.” Triệu Hồng Cầm rất hưng phấn, đã không kịp chờ đợi.

Dù sao hôm nay cũng là sinh nhật nàng, có thể tổ chức sinh nhật ở một phòng cà phê đặc biệt như vậy, nàng cũng rất vui vẻ.

Tiến vào cửa chính.

“Đẹp quá!”

“Quá tuyệt, hoàn cảnh nơi này quá tuyệt vời.”

“Oa!”

Hoàn cảnh nơi này làm cho các nàng tràn đầy cảm xúc.

Bởi vì lượng khách buổi tối khá ít, nên chỉ có một thợ pha chế và 2 phục vụ trực ban ở tầng một.

“Ông chủ, ngài đến rồi.” Quách Tư Vũ mở miệng chào hỏi, ánh mắt lại nhìn vào Trình Nhạc Nhạc đang nắm tay Đường Tụng, trong mắt có chút ngạc nhiên.

Dáng người quá đẹp!

Ông chủ đã nói là không có bạn gái cơ mà?

Đường Tụng gật đầu một cái, quay sang nói với hai nhân viên phục vụ đang đi qua: “Tôi dẫn người lên là được.”

Vòng qua các hàng tủ sách, bàn ăn, đi đến trước cầu thang gỗ xoắn ốc.

Tay vịn màu đen, bậc thang gỗ dày nặng, đường vân chạm hoa trắng.

Bên cạnh cầu thang là vách tường, có treo một tủ sách, trên đó cũng có không ít sách.

Lên đến tầng ba, bởi vì sườn đông là khu làm việc, cho nên dùng một tầng thủy tinh ngăn cách.

Phía tây là một cánh cửa lớn màu đen.

“Ông chủ, ngài đến rồi, còn các vị khách quý, hoan nghênh hoan nghênh, không biết mọi người có hài lòng với trang trí của chúng tôi không?” La Thu Ngọc tiến lên đón.

Nàng đã dặn nhân viên bên dưới, một khi thấy ông chủ đến thì dùng bộ đàm báo cho nàng biết.

Dù sao đây cũng là nhiệm vụ đầu tiên của ông chủ, mình phải hoàn thành xuất sắc.

Nhân viên đứng trước cửa chính vội vàng mở cửa ra.

Bên trong là một tầng thảm đò, đi dọc theo thảm đỏ vào trong.

Tận cùng là một phòng riêng đang mở cửa, bên trong có ánh đèn màu xanh như băng.

Tiến vào cửa, đập vào mắt chính là vô số bóng bay, pháo hoa, đèn trang trí …

Đèn chụm phía trên tỏa sáng nhiều màu, lượng lớn vật trang trí bằng thủy tinh và kim loại cũng trở nên sặc sỡ lóa mắt.

Ba cái ghế sô pha mềm mại bao quanh 2 cái bàn trà.

Trên bàn còn có mirco, hoa quả và đồ nguội, bộ đồ ăn, hoa tươi, champagne, ly hình có tạo hình rất đặc biệt.

Hai bên tường treo hai màn ảnh rất to, đang phát một MV.

Chính diện là một sân khấu nhỏ, chung quanh được trang trí bằng bong bóng và các loại hoa tươi hoa giấy, phía dưới là một hàng chữ phát sáng ‘Happy birthday’.

“Oa, tôi cũng muốn tổ chức sinh nhật ở đây!”

“Quá đẹp rồi!”

“Mau mau, mau quay phim chụp ảnh đi rồi up lên vòng bạn bè đi, cho mấy người không đến tức chết.”

Mấy cô gái hưng phấn không thôi, đi loanh quanh quay phim chụp ảnh.

“Vị nào là nhân vật chính hôm nay?” La Thu Ngọc cười hỏi mấy người.

Các nàng đều không hẹn mà cùng nhìn về phía Trình Nhạc Nhạc.

“Là sinh nhật vị mỹ nữ này sao? Lên sân khấu ký tên thôi, phải viết to một chút nhà.” La Thu Ngọc nhìn Trình Nhạc Nhạc vẫn đang nắm tay ông chủ nhà mình, nghĩ thầm quả nhiên.

“Không phải, hôm nay là sinh nhật chị Cầm.” Trình Nhạc Nhạc vội vàng lắc đầu, tựa như có hơi xấu hổ, rụt người lại về bên cạnh Đường Tụng.

“Xin lỗi, xin lỗi, hôm nay là sinh nhật tôi.” Triệu Hồng Cầm còn đang hưng phấn chụp ảnh.

Nghe vậy thì vội vàng tiến lên sân khấu, cầm bút viết tên mình lên.

Lùi về phía sau, nhìn ánh đèn mờ ảo chiếu sáng tên của mình.

Lập tức hài lòng đến không chịu được.

“Mau mau, mau chụp kiểu ảnh.” Triệu Hồng Cầm đưa điện thoại cho đồng nghiệp, rồi đứng ở giữa sân khấu.

“Phòng này có chức năng giống phòng hát, mọi người có thể chọn bài tại đây.” La Thu Ngọc còn đang giới thiệu cho mọi người.

Bởi vì phòng riêng tương đối ổn, Trình Nhạc Nhạc hưng phấn nói với Đường Tụng: “Cảm ơn anh, Đường Tụng, nơi này quá đẹp rồi.”

“Không cần cảm ơn, hôm nay cứ chơi thoải mái, hiện giờ toàn bộ tầng ba chỉ có mọi người thôi, chơi chán rồi thì gọi điện cho tôi, tôi đến đón em.”

“Anh… anh không ngồi cùng sao?” Trình Nhạc Nhạc rất hi vọng Đường Tụng ở lại với nàng, như vậy nàng sẽ rất có cảm giác an toàn.

“Tôi không quen bọn họ lắm, ở lại đây chỉ sợ mọi người không thoải mái, yên tâm, tôi không đi đâu, chỉ qua thương lượng với quản lý La về vấn đề kinh doanh thôi.”

“Được rồi, công việc quan trọng hơn.” Trình Nhạc Nhạc là một cô gái rất khéo léo hiểu lòng người, rất biết nghĩ cho Đường Tụng.

Sắp xếp xong, Đường Tụng dẫn La Thu Ngọc đi ra ngoài.

Bầu không khí trong phòng lập tức náo nhiệt hơn rất nhiều.

Có Đường Tụng ở đây, mọi người đều hơi giữ ý, thậm chí còn không dám nói to.

Nhìn thấy đối phương đi ra, lập tức bao vây lấy Trình Nhạc Nhạc.

“Bà chủ, sau này bọn tôi đến đây chơi, bà chủ nhất định phải giảm giá nha.”

“Đúng vậy, bà chủ, sau này đừng quen đám bạn nghèo như bọn tôi nha.”

Trình Nhạc Nhạc xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt, ấp úng: “Mọi người đừng nói vậy…”

“Nhạc Nhạc, em là cô gái có mệnh tốt nhất trong số tất cả cô gái chị quen.” Triệu Hồng Cầm cảm khái: “Chị đã thấy rất nhiều người có tiền, nhưng chưa thấy ai có tính cách tốt như Đường Tụng cả, em phải nắm chặt thời gian, tranh thủ trói chặt anh ta đi.”

Trình Nhạc Nhạc cái hiểu cái không mà gật đầu một cái, nàng đương nhiên biết Đường Tụng rất tốt.

Bình Luận (0)
Comment