Thần Hào: Ta Thừa Kế Tài Sản Trong Game (Dịch)

Chương 99 - Chương 99: Hồi Tưởng

Chương 99: Hồi tưởng Chương 99: Hồi tưởng

Nghe thấy Trương Nhụy nói, Trình Nhạc Nhạc vẫn cúi đầu không nói gì.

Nếu như nói có ai không thèm để ý đến chiếc xe sang này nhất, vậy khẳng định là Trình Nhạc Nhạc.

Bây giờ đầu của nàng toàn là: Mình không xứng với Đường Tụng.

Yêu thích là sẽ làm cho người ta tự ti.

Nếu Đường Tụng chỉ có vẻ ngoài ưu tú, Trình Nhạc Nhạc tuyệt đối sẽ nỗ lực hết sức mình để ưu tú giống hắn.

Nếu chỉ là ăn mặc đàng hoàng, nàng sẽ cố gắng làm việc, tranh thủ kiếm tiền mua quần áo Đường Tụng thích.

Nhưng mà… loại cách biệt thế này, làm cho nội tâm của nàng sinh ra khoảng cách rất lớn.

Túi xách 20.000 NDT, đó đã là vật phẩm xa xỉ nhất mà nàng có thể nghĩ đến.

Xe sang hơn 3 triệu, đã vượt qua khỏi nhận thức của nàng.

Một căn nhà 3 phòng ở Yến Thành cũng chỉ có giá này thôi, mà đây là ước mơ lớn nhất của nàng.

Trước kia nghe bác nói, Đường Tụng không nhà không xe.

Trình Nhạc Nhạc cũng đã chuẩn bị tâm lý, nỗ lực làm việc, tích góp hai năm với Đường Tụng, cùng nhau mua trả góp một căn nhà.

Không cần quá rộng rãi, chỉ cần đủ ở là được.

Xe tạm thời chưa mua, chờ có con rồi tính.

Nàng là một người thích lên kế hoạch, lực chấp hành cũng rất mạnh.

Năm đó vì gia đình mà phải từ bỏ việc học, chịu khổ ở xưởng bột mì 3 năm, chính là dựa vào loại tính cách này, nàng mới để dành được học phí cho em trai và phí đi học huấn luyện của mình.

Chỉ là, tất cả mọi thứ đã vượt qua khỏi kế hoạch ban đầu của nàng.

Đường Tụng không cần nàng trợ giúp.

Một chiếc xe của hắn đã đủ mua một căn nhà.

Loại khoảng cách về tư tưởng chi tiêu này, khiến cho nội tâm nàng loạn như ma.

Mình phải cố gắng thế nào mới xứng với Đường Tụng?

Đường Tụng cảm nhận được cô gái trong ngực hơi run lên, liền xiết cánh tay lại, cúi đầu nói nhỏ: “Nhạc Nhạc, em không sao chứ, bạn em đang hỏi kìa.”

Trình Nhạc Nhạc ngẩng đầu lên, hốc mắt đã hơi đỏ.

Liếc nhìn Hoắc Vân Lệ đang kinh hoàng thất thố, lại thấy không đành lòng, dù sao cũng là đồng nghiệp.

Hoắc Vân Lệ nhìn Trương Nhụy, lại nghĩ đến chuyện mình chê bai Đường Tụng ở trước mặt Trương Nhịu, thì chỉ hận không thể tự tát cho mình một cái.

Bây giờ nàng rất sợ tiếp xúc với Đường Tụng.

Đối mặt với quyền thế, tốt nhất là không nên chủ động trêu chọc.

Vội vàng mở miệng: “Vậy mọi người ngồi xe này đi, tôi đi cùng chị Cầm cũng được, vừa hay có thể thương lượng với chị Cầm…”

Nói xong liền bước nhanh đến sau lưng Triệu Hồng Cầm và những người khác.

Đường Tụng rất lịch sự mở cửa giúp Trình Nhạc Nhạc, lại nhìn thấy đối phương vẫn đứng yên không nói gì.

Hắn trực tiếp ôm nàng lên, đặt nàng vào trong xe.

Thân thể cường tráng, khiến Trình Nhạc Nhạc không có năng lực phản kháng.

Nàng thét lên một tiếng, thì đã ngồi vào trong xe.

Mọi người đều liếc mắt nhìn qua, hâm mộ và ghen tị đến đỏ cả mắt.

Thật là lãng mạn.

Nội dung rất quen thuộc, đây mẹ nó chính là tổng tài bá đạo nha!

Nếu như lại thêm một câu: “Cô nàng, em đừng không biết phải trái!”

Vậy thì càng hoàn mỹ!

Nếu như người bình thường làm vậy, bọn họ sẽ cảm thấy là không tôn trọng phái nữ.

Thậm chí còn cho đối phương cái tát.

Nhưng đổi thành Đường Tụng đẹp trai lại lái xe 3 triệu, vậy chính là sức hút của nam giới nha.

Tổng tài bá đạo yêu ta.

Ngồi trong xe.

Tia sáng êm dịu từ đen, ghế da mềm mại lại tinh tế, sang trọng lại không mất cá tính.

Nhìn Trình Nhạc Nhạc yên lặng không nói gì, Đường Tụng thấy hơi bất đắc dĩ.

Cô bé này sao vậy?

Lúc trước, mặc kệ là Đổng Ngọc Ngôn, Từ Giai Lệ, hay là Lý Nhã Lỵ, thì đều là những cô gái rất mẫn cảm với tài phú của hắn.

Không thể nói là hám tiền, nhưng mà tuyệt đối sẽ vì những vật chất này mà vui vẻ, động lòng, hoan hỉ.

Chuyện này không kỳ lạ, tình yêu đơn thuần nhất định là có, nhưng có thể dài lâu thì ít lại càng ít.

Các cặp đôi thời đại học, sau khi tốt nghiệp sẽ phải đối diện với áp lực từ mọi phương diện.

Có bao nhiêu đôi có thể kiên trì đến cuối cùng?

Điều kiện vật chất dồi dào, địa vị xã hội đủ cao.

Sẽ là chất phụ gia cho tình cảm, cũng là một loại đảm bảo.

Loại tự lập tự cường như Trình Nhạc Nhạc, át chủ bài chính là bình đẳng.

Tặng nàng một đôi giày, nàng sẽ chủ động tặng lại một món quà trong phạm vi năng lực của mình.

Cảm thấy chưa đủ, bắt đầu chuẩn bị bữa ăn dinh dưỡng cho hắn.

Trình Nhạc Nhạc mỗi ngày chỉ ăn đồ ăn bình thường, nhưng lại tự tay làm cho hắn những đồ ăn dinh dưỡng và hợp lý.

Lý Na Na và Trương Nhụy ngồi ở ghế sau, sờ sờ ghế da cao sang bên dưới, lại nhìn nội thất xinh đẹp và nam thần phía trên.

Trong mắt toát ra vẻ cực kỳ hâm mộ.

Cái gì gọi là một bước lên trời, nhìn Trình Nhạc Nhạc là biết rồi.

Làm huấn luyện viên làm gì, trực tiếp nghỉ việc, ở nhà hưởng thụ cuộc sống là được.

Đáng tiếc, ngồi cạnh tài xế không phải mình!

“Nhạc Nhạc, vui vẻ quá không nói lên lời sao?” Trương Nhụy chua xót nói.

Đường Tụng đưa tay sờ bàn tay nhỏ lạnh lẽo của Trình Nhạc Nhạc: “Có thể là do Nhạc Nhạc hơi mệt, để cô ấy nghỉ ngơi một chút.”

Trình Nhạc Nhạc miễn cưỡng cười một tiếng: “Đúng là hơi mệt.”

Đường Tụng nghiêng người qua, tiến lại gần trước mắt Trình Nhạc Nhạc, nhìn nhau với nàng, lại lộ ra nụ cười mà hắn tự nhận là đẹp trai.

Khiến cho Trình Nhạc Nhạc thầm giật mình.

Khi nàng đang cho rằng đối phương chuẩn bị hôn lên, thì lại thấy Đường Tụng rút dây an toàn và thắt cho nàng.

Dây an toàn kéo chặt qua ngực, chiếc áo lập tức hình thành hai nơi cực kỳ vượt trội.

Ông ông!

Tiếng động cơ vang lên, xe lăn bánh.

“Hai người quen biết thế nào?” Trương Nhụy rất tò mò, các nàng tự nhận mình khá hiểu Trình Nhạc Nhạc, nàng không tiếp xúc được với loại nam thần đẳng cấp này mới đúng.

Đường Tụng cười nói: “Nói ra chắc hai người không tin, bọn tôi quen qua xem mắt, từ khi nhìn thấy ảnh của Nhạc Nhạc, tôi là vừa thấy đã yêu.”

Xem mắt?

Lý Na Na và Trương Nhụy lập tức toát ra vô số dấu chấm hỏi.

Có thể sao?

Tại sao không có ai giới thiệu loại nam thần này cho mình?

Trình Nhạc Nhạc nghe Đường Tụng nói vậy, biểu cảm cuối cùng cũng sinh động hơn, còn thấy hơi cảm động.

Không tự chủ được mà nhớ đến lúc nhìn thấy ảnh của Đường Tụng.

Trình độ chỉnh sửa ảnh của bác, quả thực là một lời khó nói hết.

Phốc!

Nàng nhịn không được mà bật cười, tâm trạng cũng tốt hơn nhiều.

Đường Tụng thấy có hiệu quả, tiếp tục nói: “Đáng tiếc là Nhạc Nhạc không có ấn tượng tốt với tôi, ban đầu còn không đồng ý add wechat của tôi, sau đó tôi liền mặt dày tìm bác của nàng giúp đỡ, khi đó nàng mới miễn cưỡng đáp ứng.”

“Cái gì?”

Hai người còn tưởng mình nghe nhầm.

“Nào có?” Trình Nhạc Nhạc lập tức đỏ mặt lên, sợ Đường Tụng hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Đường Tụng thường xuyên ăn cơm ở cửa hàng bác tôi, là bác tôi giới thiệu, nhưng khi đó bác tôi gửi ảnh rất kỳ lạ, hai người xem đi này.”

Trình Nhạc Nhạc mở điện thoại ra, tìm kiếm tấm ảnh kia.

“Ha ha ha…” Tiếng cười vui vẻ vang lên trong xe.

Đường Tụng liếc mắt nhìn qua: “Ban đầu bác em không nói với tôi như vậy…”

Trình Nhạc Nhạc nhất thời mặt mày hớn hở, nhìn khuôn mặt tuấn lãng của Đường Tụng, lại chủ động vỗ vỗ chân hắn, bày tỏ an ủi.

Hồi ức quá khứ, luôn có thể làm người ta sinh ra cảm giác thân thiết.

Bởi vì cách không xa, hơn mười phút sau, hai chiếc xe đã đến phòng cà phê.

Đường Tụng dừng xe xong.

Bốn người xuống xe.

8 giờ tối, chung quanh chỉ có đèn đường và đèn xe, có vẻ hơi tối.

Nhưng phòng cà phê trước mặt lại càng trở nên nổi bật hơn.

Bốn phía có 6 cái đèn sáng choang, ánh sáng đánh vào bốn mặt tường, vách tường là gạch đỏ giả cổ, càng có phong cách hơn.

Logo và biển hiệu lại càng chói mắt hơn vào ban đêm.

Bình Luận (0)
Comment