Đường Tụng ôm chặt lấy Đổng Ngọc Ngôn.
Đổng Ngọc Ngôn kêu lên một tiếng, cảm nhận được sức sống mãnh liệt của hắn.
Tiếp đó, đôi môi ẩm ướt sung mãn đã bị chặn lại.
Đầu lưỡi trực tiếp bị cuốn vào trong.
Đổng Ngọc Ngôn nhẹ nhàng nhắm mắt lại, trong lòng lại thấy hơi đắc ý.
Cuối cùng cũng chịu chủ động nha.
Bây giờ nàng còn nhớ, nụ hôn đầu còn là mình chủ động.
Tuy rằng không tính là nhớ thù, nhưng luôn cảm thấy không phục, chẳng lẽ mình không có sức hút sao?
Lúc này nàng lại có một loại khoái cảm chinh phục nam thần.
Đột nhiên!
Hai mắt nàng trợn tròn, miệng phát ra âm thanh ‘ô ô’.
Nơi ngực truyền đến một cỗ cảm giác tê dại.
Cảm giác khác thường chưa từng có này, làm cho nàng tâm loạn như ma.
Cảm giác được động tác của Đường Tụng có hơi thô bạo, hô hấp dồn dập.
Lúc này nàng mới ý thức được mình chơi lớn rồi.
Cái này không giống như trong tưởng tượng của nàng.
Trong ấn tượng của nàng, và những tin tức thu thập được từ bạn bè trong mấy ngày gần đây.
Đường Tụng là một người tương đối hàm súc, kín đáo.
Điểm này có thể nhận ra từ việc hắn không bộc lộ thân phận công tử nhà giàu khi còn học đại học.
Nàng vốn cho rằng, mình trêu chọc một chút.
Đường Tụng sẽ rục rịch, sau đó mặt đỏ tim run, cũng càng say đắm mình hơn mới đúng.
Ai ngờ lại trực tiếp bắt đầu, làm nàng trở tay không kịp.
Vội vàng đưa tay cản lại, gấp gáp nói: “Đừng… đừng ở đây, Từ Tình còn đang nhìn trộm kìa. Điện thoại của Từ Tình có thể zoom rất xa, có thể chụp được.”
“Được rồi…” Đường Tụng không thể làm gì khác hơn là từ bỏ.
Tuy rằng kích thước không bằng Trình Nhạc Nhạc, nhưng hình như còn mềm mại hơn.
Lúc này, sắc mặt Đổng Ngọc Ngôn đã đỏ bừng, ánh mắt quyến rũ như tơ, hô hấp nặng nề.
Vô lực tựa vào trong ngực hắn, tham lam ngửi mùi trên người hắn.
Thì ra, đến giờ vẫn không phải là một người động tình.
Nghênh đón gió đêm ngày thu, dưới ánh trăng sáng, hai người ôm nhau rất lâu.
Từ Tình thò đầu ra khỏi cửa sổ, trên tay đã có thêm một bao khoai tây chiên.
Vốn là rất ngọt, nhưng nhét vào miệng lại thấy vừa chua vừa chat, như thức ăn cho chó.
Sau khi thả Đổng Ngọc Ngôn ra, Đường Tụng lại lấy trái cây ra.
“Mang cho cậu chút hoa quả, trở về ăn với Từ Tình đi, chắc cậu không cầm được đâu, để mình mang lên cho.”
“Không được!” Đổng Ngọc Ngôn vội vàng nói: “Mình có thể mang lên.”
Cũng không phải là trong phòng có thứ gì không thể cho người ngoài thấy, chủ yếu là Từ Tình rất biết làm loạn.
Nếu để Từ Tình quen Đường Tụng, vậy thì sẽ phát sinh vài chuyện không thể phán đoán.
Đổng Ngọc Ngôn ngẩng đầu nhìn Từ Tình nằm trên cửa sổ, xua tay với nàng, ý bảo mau cút vào nhà đi.
“Hai túi trái cây này phải 20 cân, còn cả một bó hoa, hay là để mình mang lên cho, thuận tiện vào ngồi chơi một chút.” Đường Tụng vẫn chưa từ bỏ ý định.
Sắc mặt Đổng Ngọc Ngôn lại đỏ hơn, nghĩ đến một màn kích thích vừa rồi.
Nếu để Đường Tụng vào phòng…
Nàng còn chưa chuẩn bị tâm lý, hơn nữa, Đường Tụng cũng chưa chính thức tỏ tình.
Như vậy há chẳng phải mình có vẻ quá bừa bãi rồi.
Ấp úng nói: “Không cần… mình có thể mang lên!”
Nói xong, một tay cầm hoa hồng, một tay xách 2 túi trái cây, chạy chậm về phía cửa.
Đường Tụng nhìn bóng lưng yểu điệu kia với ánh mắt tiếc nuối và đăm chiêu.
…
Khi Đổng Ngọc Ngôn thở hổn hển trở về nhà, liền nhìn thấy ánh mắt u oán của Từ Tình.
Nhận trái cây trên tay đối phương, Từ TÌnh chua xót nói: “Vậy mà còn không nỡ để mình gặp mặt một lần, cậu sợ mình cướp nam thần của cậu sao? Trước khi ra cửa còn cảnh cáo không cho mình xuống, cậu đúng là bạn thân nha.”
“Được rồi được rồi, không phải mang trái cây cho cậu rồi sao? Mau ăn đi!” Đổng Ngọc Ngôn cười nói.
Thành quả tối nay vẫn rất khá, chỉ cần có chừng mực, là sẽ nắm chặt được trái tim nam thần.
Từ Tinh là ăn hàng chuyên nghiệp, vừa mở túi ra thì hai mắt đã sáng lên.
“Oa! Sầu riêng Musang King, nhìn đóng gói còn là hàng cao cấp nha! Phải 400 500 một cân đấy.”
“Oa, nhiều thứ quá, dâu tây, việt quất, nho…
“Đúng là có lòng, chắc là chọn tất cả các loại trái cây cao cấp nhất rồi.”
“Anh ta rất tốt với cậu nha, lần trước tặng quà mấy chục ngàn, lần này lại mang trái cây đắt như vậy.” Từ Tình ra vẻ đáng thương nhìn Đổng Ngọc Ngôn: “Sau này cậu không thể ăn một mình, có thứ tốt phải chia sẻ với mình.”
“Đi rửa đi, mình muốn ăn rồi!” Đổng Ngọc Ngôn vỗ vỗ cái mông nhỏ của nàng, tỏ ý nàng chủ động đi.
…
Mùng 4 tháng 9, chủ nhật, nhiều mây chuyển mưa nhỏ, nhiệt độ cao nhất 24 độ.
Trải qua mấy ngày tuyên truyền, phòng cà phê đã có chút danh tiếng trên internet.
Dựa theo sắp xếp của La Thu Ngọc, hôm nay sẽ có một nhóm streamer, blogger, reviewer đến quảng bá.
Sáng sớm, cửa hàng đã bắt đầu chuẩn bị cho hoạt động ngày hôm nay.
Làm thẻ hội viên có thể được rút thưởng miễn phí, phần thưởng lớn nhất là một chiếc Ipad.
Phần lớn là những món quà nhỏ như ly giữ nhiệt, đèn bàn, cây cảnh…
Vốn còn định mời người đến ca hát và dẫn chương trình.
Nhưng Đường Tụng lại không đồng ý.
Nếu muốn hiệu quả tốt nhất, vậy tại sao mình không đích thân lên chứ?
Thân là người chơi đàn violin chuyên nghiệp, chút tự tin này vẫn có.
Mấy ngày không chơi đàn, Đường Tụng cũng thấy hơi ngứa tay.
Lại thêm nhiệm vụ kinh doanh, nên lộ mặt cũng không sao.
Sau khi bảo La Thu Ngọc mua một chiếc đàn violin.
Đường Tụng nằm trên ghế, bắt đầu suy nghĩ trưa nay sẽ biểu diễn bài gì.
Bởi vì khách hàng chủ yếu là phụ nữ trẻ tuổi, cho nên phải chọn bài theo sở thích của đám đông.
Lên mạng tìm một chút, lại vào mấy diễn đàn hỏi thăm.
Cuối cùng xác nhận, biểu diễn bài ‘đêm tỏ tình’.
Đây là một bài violin rất hot ở trên internet, thật cũng không phải là một bài nhạc tỏ tình.
Lấy tài liệu từ bộ phim anime ‘cuộc chiến tỏ tình’, ý chính là thẳng thắn với cha mẹ, cáo biệt trần thuật.
Bài nhạc này rất dễ khiến mọi người cộng minh.
Trong một phòng cà phê tràn đầy phong cách như này.
Nâng sách, uống cà phê, nghe âm nhạc du dương, hiệu quả hẳn là rất không tệ.