Cơm nước xong, Trình Nhạc Nhạc đề nghị đi xem phim.
Trong lòng nàng, ăn cơm xem phim mới tính là một lần hẹn hò hoàn mỹ.
Nghe thấy đề nghị này, Đường Tụng cũng rất tán thành, trực tiếp đưa nàng về Yến Giang Biệt Viện.
Dù sao nhà mình cũng không kém hơn rạp chiếu phim là bao.
Hơn nữa muốn làm chuyện gì, cũng sẽ dễ dàng hơn.
Trình Nhạc Nhạc là một cô gái rất hiểu chuyện, cho dù là lúc không có Đường Tụng ở đó, thì nàng cũng sẽ không đi lại lung tung, không tò mò.
Những nơi nàng đi qua, chỉ có phòng khách và phòng ngủ chính.
Lúc nhìn thấy phòng giải trí thì vô cùng vui vẻ và bất ngờ.
So với tiêu tiền đi rạp phim, nàng càng thích ngồi ở đây với Đường Tụng, trải qua cuộc sống của hai người.
Đường Tụng chọn phim cũng giở thủ đoạn, cố tình chọn một bộ phim kinh dị.
Tắt đèn, điều chỉnh đèn nền mờ một chút.
Trong quá trình xem phim, Trình Nhạc Nhạc sợ hãi không thôi, luôn chui vào trong ngực Đường Tụng.
Để tỏ lòng an ủi, Đường Tụng đặc biệt để bàn tay vào trong, dùng sức cảm nhận nhịp tim của Trình Nhạc Nhạc.
Nhẹ giọng an ủi.
Phim qua được một nửa, nhìn Trình Nhạc Nhạc yếu đuối nằm trong ngực mình.
Đường Tụng nói ra ý đồ chân thật của mình: “Nhạc Nhạc, chúng ta đi tắm đi? Bồn tắm nhà anh rất rộng, nước cũng rất đủ, hai người tắm thoải mái.”
Sắc mặt Trình Nhạc Nhạc đỏ ửng: “Em… em mới tắm lúc sáng.”
“Đi thôi!” Đường Tụng đứng dậy, ôm nàng đi vào phòng ngủ chính.
Bồn tắm còn có rất nhiều chức năng xoa bóp, không chỉ có vẻ ngoài rất đẹp, mà còn rất thực dụng.
Đường Tụng nằm ngửa trong bồn, mở năng xoa bóp bằng bọt khí.
Bọt khí mịn màng đánh vào da, lại vỡ ra.
Cực kỳ thoải mái.
Qua một lúc lâu, liền nhìn thấy Trình Nhạc Nhạc sạch sẽ đi vào.
Dáng người hoãn mỹ, giữa hàng chân mày còn xen lẫn phong tình quyến rũ.
Dưới tình cảnh này, mỗi một hành động của nàng tựa như đều mang theo sức hút kinh người.
Đường Tụng giang hai tay, Trình Nhạc Nhạc thuận theo ngồi vào, trên mặt hơi đỏ lên.
Bởi vì thường xuyên rèn luyện, mông của Trình Nhạc Nhạc rất to và săn chắc.
Nhất thời, Đường Tụng chỉ cảm thấy chân mình chìm vào trong một khối bông.
Nhẹ nhàng đẩy cẳng chân lên.
Trình Nhạc Nhạc kêu lên một tiếng, ngã vào trong ngực Đường Tụng.
Hai tay Đường Tụng bắt đầu không thành thật.
Trình Nhạc Nhạc hô hấp dồn dập: “Nhẹ thôi… đau.”
“Hết chấn thương chưa?” Đường Tụng nói nhỏ bên tai nàng.
Trình Nhạc Nhạc vội vàng lắc đầu: “Vẫn rất đau, còn sưng lên, sợ rằng không thể chơi bóng với anh.”
“Không sao, thật ra ngoại trừ chơi bóng, chúng ta còn có thể chơi trò khác, để anh dạy em.”
Đường Tụng rất biết điều, dù sao cũng mới đối kháng ngày hôm qua, nào khôi phục nhanh như vậy.
Trình Nhạc Nhạc gật đầu một cái, lờ mờ đoán được ý của Đường Tụng là gì.
Trong lúc nhất thời, mặt đỏ tim run, ánh mắt bắt đầu nhìn xuống dưới.
Đường Tụng nâng cằm nàng lên, bốn mắt chạm nhau.
Trình Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy toàn thân tê dại, vô lực, cả người ẩm ướt.
“Anh dạy em cách chơi tiểu xảo trong trận đấu, lúc chơi bóng, có thể kích thích đối phương, đề phòng đối phương đột phá phòng tuyến, có thể bảo vệ bản thân không bị thương.”
Trình Nhạc Nhạc cái hiểu cái không, dựa theo yêu cầu của Đường Tụng mà làm.
“Nhạc Nhạc, không thể không thừa nhận, em rất thông minh. Học cái gì cũng nha.”
“Ồ!” Trình Nhạc Nhạc nói chuyện không rõ lắm, hẳn là bị sặc nước.
Lần này, hắn tắm lâu hơn mọi hôm rất nhiều.
…
Sau khi đưa Trình Nhạc Nhạc về nhà bác, đưa mắt nhìn đối phương lên nhà.
Đường Tụng lại trở về xe.
Suy nghĩ một chút, vẫn quyết định đi qua thăm Đổng Ngọc Ngôn.
Cả ngày hôm nay, đối phương gửi rất nhiều tin nhắn, tất cả đều ám chỉ là tối nay muốn gặp hắn.
Bởi vì nhiệm vụ kinh doanh cửa hàng, hắn đã lỡ hẹn với nàng.
Đúng là nên bồi thường một chút.
Đi đến tiệm bán hoa lần trước, mua một bó hoa hồng to.
Lại tìm một quầy trái cây cao sang, chọn mấy loại đắt nhất.
Nghe Đổng Ngọc Ngôn nói, bạn thân Từ Tình của nàng rất thích ăn trái cây.
Mỗi tháng, đều mất gần một nửa tiền ăn ở chỗ này.
Đi đến nơi, thời gian đã là 9 giờ tối.
Đường Tụng trực tiếp gọi cho Đổng Ngọc Ngôn: “Ngủ chưa?”
“Chưa nha, hôm nay là thứ bảy, mai không cần đi làm, đang cày phim với Từ Tình.” Giọng nói của Đổng Ngọc Ngôn lộ ra vẻ vui mừng, không ngờ Đường Tụng lại đột nhiên gọi điện cho mình.
“Vậy cậu có muốn gặp mình bây giờ không?” Đường Tụng cười hỏi.
Tiếp đó, liền nghe thấy vài tiếng hỗn loạn ngổn ngang, còn có tiếng kêu của Đổng Ngọc Ngôn.
Một cánh cửa sổ trên tầng 5 mở ra, ánh đèn sáng ngời trong nhà chói rọi vào bóng người bên trên.
Mắt Đường Tụng rất tốt, liếc một cái là đã nhận ra Đổng Ngọc Ngôn.
Tâm lý không nhịn được mà cảm khái: Thật thông minh.
Chỉ thông qua vài câu nói của hắn, liền đoán được hắn đã đến.
Cười vẫy tay với nàng.
Đổng Ngọc Ngôn chợt biến mất khỏi cửa sổ, cánh cửa sổ không bị đóng lại.
Rất nhanh, lại có một cái đầu thò ra, là Từ Tình.
Dù sao cũng là bạn cùng trường, hơn nữa nàng cũng là nhân vật khá có tiếng thời còn đi học.
Đường Tụng cũng nhận ra nàng.
Đèn trên hành lang bắt đầu sáng lên.
Một lát sau, Đường Tụng có thể nghe thấy tiếng bước chân của Đổng Ngọc Ngôn.
Tốc độ của nàng đột nhiên chậm lại, đứng yên ở sau cửa.
Đường Tụng đoán là nàng đang chỉnh sửa lại dung mạo.
Sau đó, Đổng Ngọc Ngôn nhẹ nhàng bước ra, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, còn cố tình áp chế nỗi hưng phấn trong lòng.
Lúc trước, mỗi khi nhìn thấy nàng, đều là dáng vẻ của một mỹ nữ đô thị.
Ăn mặc thời thượng, trang điểm xinh đẹp, còn có rất nhiều trang sức điểm xuyết.
Nàng bây giờ lại là mặt mộc, mái tóc xõa bên vai.
Trên người là một bộ quần áo ngủ hoạt bát, chân đi dép.
Thân thể thẳng tắp, nụ cười yếu ớt, tư thế đoan trang.
Còn mang theo khí chất của ‘mối tình đầu’ thời học sinh.
Tựa như có thể khiến người ta lập tức trở về sân trường.
Là lúc gặp thoáng qua trên con đường mòn trong rừng cây.
Là lúc tim đập rộn lên trong phòng ân.
Một màn này, để cho Đường Tụng nhớ lại hoa khôi kiêu ngạo thời đại học.
Đường Tụng hơi thất thần, nhưng tỉnh lại rất nhanh.
Dù sao hắn cũng không phải là hắn của ngày xưa.
Đổng Ngọc Ngôn dừng lại ở cách đó mấy mét, tựa như đang chờ hắn chạy lên ôm mình.
Chỉ là, khi nhìn thấy đôi mắt sáng như sao kia, chân nàng vẫn không nghe điều khiển, tự ý bước về phía Đường Tụng.
Dưới ánh trăng tròn gần trung thu, hai mắt hắn nhìn chằm chằm vào mình, khiến cho tim nàng đập thình thịch.
Đường Tụng lập tức đưa hoa giấu sau lưng ra: “Tặng cho cậu, sao lại chạy xuống rồi, mình còn đang định lên ngồi chơi đây.”
“Mình hóng gió đêm với câu, giống như đêm đó vậy.” Đổng Ngọc Ngôn nhận hoa, sắc mặt đỏ hồng: “Cậu thích không?”
Đôi mắt Đổng Ngọc Ngôn lóe sáng long lanh, bờ môi ẩm ướt sung mãn cong lên, tựa như muốn để Đường Tụng chủ động hơn chút.
“Mình cũng rất thích.”
Mới trả bài với Trình Nhạc Nhạc xong, Đường Tụng vẫn còn nằm trong trạng thái ‘hiền giả’.
Hơn nữa, vừa mới nhớ đến dáng vẻ ngây thơ thanh thuần của nàng lúc đại học, hắn nhất thời hơi xúc động.
“Nhớ cậu…” Đổng Ngọc Ngôn thấy Đường Tụng còn không hành động, lại có chút không nhịn được, nhẹ nhàng tiến lại gần bên tai hắn: “Tối mình ngủ đều là không mặc gì nha.”
Đường Tụng vốn đã thanh tâm quả dục, lấy này chỉ thấy như bình gas nổ tung.
Khá lắm!