Khi Trình Nhạc Nhạc ký đơn hàng kia, Trần Dương cũng đã đi xem vị khách hàng kia của nàng.
Nhìn qua cũng chỉ là một người bình thường.
Mặc dù tướng mạo không tệ, nhưng hắn tự nhận mình cũng không kém bao nhiêu.
Hơn nữa mình xem như là giúp Trình Nhạc Nhạc xử lý chuyện công việc, lại ân cần với nàng lâu như vậy.
Mình có chỗ nào kém sao?
Triệu Hồng Cầm nghe vậy, không nhịn được mà bật cười.
Trình Nhạc Nhạc thấy hơi khó chịu, đại khái là nhìn thế nào cũng thấy Trần Dương không thể so với bạn trai mình.
Đây tuyệt đối là sỉ nhục Đường Tụng.
“Triệu Hồng Cầm, cô có ý gì?” Trần Dương cũng là người làm lâu năm, không kém hơn Triệu Hồng Cầm, nên nói chuyện rất không khách khí.
“Tôi không có ý gì, chỉ là không nhịn được mà thôi, ha ha ha.” Triệu Hồng Cầm cười đến nghiêng ngả.
Sắc mặt Trần Dương đen xì: “Tôi nói có vấn đề gì không?”
Triệu Hồng Cầm cười tủm tỉm: “Anh không xem vòng bạn bè của tôi à?”
“Tôi biết hôm qua cô tổ chức sinh nhật, nhưng thì sao? Vui vẻ đến giờ vẫn chưa tỉnh?” Giọng điệu của Trần Dương rất không tốt.
“Nơi hôm qua chúng tôi đến rất khá đúng không? Đó chính là cửa tiệm của bạn trai Nhạc Nhạc.”
Trần Dương quay đầu nhìn Trình Nhạc Nhạc, chế giễu: “Thì ra cô cũng là kẻ hám tiền, bắt đầu nghỉ việc về làm bà chủ cửa tiệm sao? Cô nghĩ thật đơn giản, cho rằng mình tìm được công việc ổn định sao? Ấu trĩ! HIện giờ mở cửa tiệm, thua lỗ nhiều hơn được, nói không chừng đến lúc nào đó liền phá sản vỡ nợ.”
Trình Nhạc Nhạc không nói gì, thậm chí không thèm nhìn Trần Dương.
Đã nghỉ việc, nói nhiều làm gì cho mệt.
“Tôi nói trúng rồi phải không? Bây giờ cô từ bỏ công việc, chạy qua một con đường không có tiền đồ khác, đã nghĩ kỹ chưa?”
Trình Nhạc Nhạc vẫn không trả lời, ánh mắt nhìn vào cửa thang máy đang đóng chặt.
Trần Dương này, mỗi lần nhìn thấy nàng thì đều có cảm giác như hận không thể nhào lên.
Lúc trước nói chuyện với nàng thì luôn vô ý hay cố tình nói vài câu trêu đùa tục tĩu.
Loại người này, nàng đã thấy rất nhiều khi còn làm việc ở nhà xưởng bột mì.
Hơn nữa nghe đồng nghiệp nói, Trần Dương còn có quan hệ không minh bạch với mấy nữ khách hàng.
Trải qua chuyện tối qua, nàng đã một lòng một dạ với Đường Tụng.
Cảm thấy nói nhiều một chữ với loại người như Trần Dương, cũng là có lỗi với Đường Tụng.
Tuy rằng Đường Tụng thỉnh thoảng cũng tỏ vẻ háo sắc.
Nhưng khi ở cùng Đường Tụng, nàng luôn có cảm giác an toàn, rất yên bình.
Đại khái là vì thái độ đọc sách nghiêm túc, kiên trì tập luyện và học tập của Đường Tụng.
Đại khái là lần đầu tiên gặp mặt, đối phương mua 100 khóa học, giúp nàng hoàn thành hơn nửa công trạng.
Đại khái là lần hẹn hò đầu tiên, đối phương dùng thân thể giúp mình cản những ánh mắt khác.
Đại khái là đối phương quan tâm mình, nhìn thấy giày mình cũ, lặng lẽ tặng mình một đôi mà mình đang cần nhất.
…
Yêu thích một người, có quá nhiều lý do.
Chán ghét một người, chỉ một lý do là đủ.
Nhìn thấy Trình Nhạc Nhạc cúi đầu không nói gì, dáng vẻ như mặc kệ hắn.
Sắc mặt Trần Dương đen xì, đang định nói gì đó.
Keng, cửa thang máy mở ra.
Triệu Hồng Cầm kéo Trình Nhạc Nhạc đi vào trong.
Trần Dương vẫn không chịu buông tha, liền đi theo.
Bởi vì trong thang máy còn có người khác, hắn cũng không nói gì.
Vừa đi vừa nghỉ, sắp đến tầng hầm 2.
Cửa vừa mở ra, Trình Nhạc Nhạc liền xách túi chạy ra ngoài.
Liếc mắt nhìn quanh, liền nhìn thấy Đường Tụng đứng trước đầu xe Porsche.
Xe vẫn chưa tắt máy, đèn pha chiếu vào người hắn.
Dưới tóc mái là đôi mắt sáng như sao đang nhìn vào bọn họ.
Chính xác hơn là nhìn vào Trình Nhạc Nhạc.
Triệu Hồng Cầm hơi sững sờ.
Đôi mặt quá đẹp.
Móa!
Đây … cắt tóc thôi mà thay đổi nhiều như vậy sao?
Trần Dương chú ý đến chiếc xe dưới thân Đường Tụng đầu tiên.
Porsche Panamera.
Hắn hoặc nhiều hoặc ít đã nghe nói đến chiếc xe này, bản thấp nhất cũng phải hơn một triệu.
Xem ra Trình Nhạc Nhạc tìm được một người bạn trai có tiền thật rồi.
Đường Tụng cười vẫy tay với nàng.
Trình Nhạc Nhạc lập tức chạy qua, ôm chặt lấy hắn.
Trên mặt viết đầy không nỡ rời xa và an tâm.
Bắt đầu luôn là thời điểm tuyệt không thể tả.
Hai người mới hiểu đạo lý này tối qua, đang là thời điểm dính nhất.
Đường Tụng nhận túi trong tay Trình Nhạc Nhạc, nhẹ giọng nói: “Chúng ta đi ăn cơm đi, cơm nước xong lại qua nhà anh.”
“Ừm!” Trình Nhạc Nhạc ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau.
Chỉ cảm thấy giật mình, có chút ẩm ướt.
Triệu Hồng Cầm chọc tay Trần Dương, cười ha ha nói: “Porsche hơn 3 triệu, phòng cà phê rộng hơn 600 mét vuông ở ngay mặt đường. Hơn nữa còn có biệt thự hơn 500 mét vuông ở Yến Giang Biệt Viện. Tôi vừa lên mạng xem, biệt thự hơn 500 mét vuông là không tiêu thụ ở bên ngoài. Có thể nói, nó chính là thứ để nhà đầu tư bán ân tình. Đây là gia đình thế nào, không cần tôi nhiều lời chứ? Bản thân anh cũng phải cân nhắc lại đi, chúng ta chỉ là người làm công bình thường, anh xác định muốn đi trêu chọc người ta?”
Nghe vậy, sắc mặt Trần Dương chợt tái nhợt, không nói ra được một câu phản bác.
Trần Dương cũng đã nghe nói đến Yến Giang Biệt Viện, trước mắt là tiểu khu cao cấp và sang trọng nhất Yến Thành.
Do công ty nhà đất số 1 Yến Thành đầu tư và kiến thiết.
Có thể để xí nghiệp như vậy lấy lòng, bối cảnh có thể tưởng tượng được.
Đừng nói là Trần Dương hắn, mà ngay cả ông chủ của bọn họ cũng không chọc nổi.
Cũng không cần vận dụng quan hệ gì cả.
Chỉ cần mua mấy ngàn, mấy chục ngàn khóa học ở phòng tập, sau đó nói không hài lòng với Trần Dương.
Vậy Trần Dương hắn tuyệt đối sẽ bị đuổi ngay trong ngày.
Nghĩ đến đây, Trần Dương quay người lại, mặt hướng về phía cửa thang máy.
Tâm lý không cam lòng và oán hận, đã bị sợ hãi và kinh hoàng thay thế.
Đường Tụng tự nhiên nhớ Trình Nhạc Nhạc nói có người quấy rầy mình, liền tiến lên.
Mở miệng với hai người: “Nghe nói có người quấy rầy Nhạc Nhạc, có chuyện này sao?”
Triệu Hồng Cầm nhìn về phía Trần Dương.
Sắc mặt Trần Dương tái nhợt, biết mình chọc phải rắc rối, không thể làm gì hơn là nhắm mắt nói: “Xin lỗi Đường tiên sinh, có lẽ là trước kia tôi đã nói vài câu không xuôi tai, tôi xin lỗi ngài và Trình Nhạc Nhạc, tôi có thể đảm bảo, sau này sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa.”
Nói xong còn cúi người rất sâu.
Không xin lỗi thì còn có thể thế nào, chẳng lẽ máu nóng lên não, liều chết với người ta?
Nếu như là mới tốt nghiệp, hắn sẽ không thiếu dũng khí làm như vậy.
Nhưng hắn bây giờ, đã là một người làm công khôn khéo.
Ý nghĩ chiếm Trình Nhạc Nhạc làm của riêng, còn kém rất xa ý nghĩ sợ hãi.
“Đường Tụng, chúng ta đi thôi, không đáng lãng phí thời gian với loại người này.” Trình Nhạc Nhạc tiến lên khuyên bảo: “Em đói rồi, chúng ta đi ăn cơm đi nhé?”
Trần Dương đứng đó, môi ngập ngừng: “Thật… thật xin lỗi.”
“Được rồi được rồi, không có gì.” Triệu Hồng Cầm đứng ra giảng hòa, cười nói: “Mỗi lần nhìn thấy Đường Tụng, lại cảm thấy anh đẹp trai hơn rồi, chẳng lẽ đây chính là sức hút của tiền tài? Ha ha ha.”
Nàng sợ chẳng may Trần Dương chó cùng rứt dậu, đến khi đó tiền to chuyện.
Đường Tụng cười một tiếng, không nói gì, đưa mắt nhìn về phía Trình Nhạc Nhạc.
Trình Nhạc Nhạc ôm Triệu Hồng Cầm một cái: “Chị Cầm, cảm ơn chị đã tiễn em, em đi trước đây, chờ nhập học xong sẽ mời mọi người ăn cơm.”
Nói xong liền kéo tay Đường Tụng đi.
Đưa mắt nhìn hai người lái xe rời đi.
Lúc này Trần Dương mới thở phào nhẹ nhõm, lòng vẫn còn sợ hãi.
“Đừng nhìn nữa, Nhạc Nhạc bây giờ không cùng một đẳng cấp với chúng ta. thu hồi ý nghĩ của anh đi.” Triệu Hồng Cầm nói với vẻ chế giễu: “Anh hỏi anh có điểm nào không bằng người ta phải không? Tự anh nói xem, anh có chỗ nào có thể so với người ta?”