Trương Linh Linh xoa xoa đầu Thu Thu: “Sau này cậu nhất định sẽ hối hận, cậu mới qua lại gần gũi với tên đó được mấy tháng gần đây thôi phải không? Thầm mến ba năm, cậu hiểu tên đó được bao nhiêu?”
Thu Thu yên lặng một lát, giọng nói có hơi ảm đạm: “Thật ra mình đã nghĩ kỹ rồi, nếu đến lúc tốt nghiệp mà Vương Vân Phong vẫn vậy, mình sẽ buông tay. Trước lúc đó, mình cũng sẽ không qua lại quá gần với tên đó, coi như là bạn bè bình thường đi.”
Mấy ngày nay, nàng cũng có thể cảm giác được Vương Vân Phong bắt đầu bận rộn.
Không còn thỉnh thoảng tìm nàng trò chuyện như lúc nghỉ hè nữa.
“Được, hi vọng cậu nói được làm được.” Trương Linh Linh cười híp mắt: “Nghe qua câu này chưa?”
“Câu gì?”
“Người cuối cùng rồi sẽ bị thứ không có được khi còn nhỏ vây khốn cả đời, nhưng cũng sẽ vì một chuyện khác mà cởi bỏ, giải thoát. Mình cảm giác của cậu với Vương Vân Phong không phải là tình yêu, mà chỉ là một loại sùng bái thôi. Nói không chừng có một ngày nào đó, bởi vì một chuyện nào đó, hoặc một người nào đó, cậu sẽ nghĩ thông suốt.”
Trương Linh Linh cảm thấy Thu Thu là bị PUA, quay video xong nói không up liền không up, đã nói hợp tác, cuối cùng lại hủy bỏ.
(PUA = Pick-up Artist, bậc thầy tán tỉnh, hoặc là dụ dỗ và kiểm soát phụ nữ, có thể hiểu như một loại tẩy não phụ nữ)
Coi như trở thành người yêu, thì làm như vậy cũng là quá đáng.
Càng không cần nói đến là bọn họ vẫn chỉ là bạn bè bình thường.
Hai người trò chuyện một lúc, Trương Linh Linh thúc giục: “Đúng rồi, chúng ta xuất phát thôi, lần này tiền rất nhiều. Xem ảnh thì cửa hàng này rất đẹp, vừa hay có thể giải quyết bữa trưa luôn.”
Thu Thu nhìn điện thoại một chút: “Ừm, vậy chúng ta xuất phát, mình lái xe đưa cậu đi, cũng không xa.”
“Đi thôi, kỵ sĩ của chị!” Trương Linh Linh vỗ vỗ mông Thu Thu, cười vui vẻ chạy về phía bãi đỗ xe.
Nhìn bạn thân cười vui vẻ như vậy, Thu Thu cũng nở nụ cười.
…
Vương Vân Phong đi xuống lầu cầm đồ ăn ngoài do một vị sư muội có lòng tốt ‘đặt hộ’, thản nhiên quay về ký túc xá.
Bạn cùng phòng Đinh Phú Vinh hâm mộ nói: “Phong ca, đây cũng là người hâm mộ mua cho?”
Vương Vân Phong cười nói: “Là Hinh Hinh ở học viện ngoại ngữ.”
“Trời ơi, là Lý Hinh Hinh ngực khủng kia sao?”
“Bằng không thì là ai?” Vương Vân Phong thuận miệng ứng phó, thản nhiên mở hộp đồ ăn ra.
Quả nhiên là cơm lươn Nhật mà hắn thích nhất, xem ra đối phương đã ôn bài.
Phần cơm này phải 100 đồng. Vương Vân Phong rất hài lòng.
Đinh Phú Vinh chua xót nói: “Hâm mộ thật, mỗi ngày đều có mỹ nữ đến tìm. Đúng rồi, lát nữa chúng ta đi cắt tóc, ông đã nói với vị sư muội Bạch Tĩnh kia chưa? Có được miễn phí không?”
“Yên tâm, tôi gửi một tin nhắn là được, cô ấy sẽ chờ tôi trong cửa hàng.” Vương Vân Phong rất chắc chắn.
“Bạch TĨnh này rất giàu, cũng rất xinh đẹp, ông vẫn không quyết định à?”
“Haiz, còn chưa đến lúc, chờ thêm đi.” Vương Vân Phong cũng rất do dự, chủ yếu là vì Tiền Thu Thu và Bạch Tĩnh đều rất tốt.
Lúc nghỉ hè, Bạch Tĩnh trực tiếp tặng sinh nhật hắn một chiếc đồng hồ mấy ngàn đồng.
Thu Thu thì trở thành người nổi tiếng trong thời gian này, ăn mặc vào thì xinh đẹp hơn bạch TĨnh một chút.
Hai người đều là con cá ưu tú nhất trong ao của hắn, hơn nữa còn đều là mới xuất hiện trong thời gian gần đây.
Thật sự là khó lựa chọn.
Vương Vân Phong rất xoắn xuýt, không biết nên chọn cái nào.
Cầm điện thoại lên, thuận tay gửi tin cho Bạch Tĩnh: “Sư muội, lát nữa anh và bạn cùng phòng đi cắt tóc, em có ở cửa hàng không?”
Hắn tin chắc là, dù bây giờ nàng không ở cửa hàng, thì lát nữa cũng sẽ ở đó.
Gửi tin xong, vừa ăn cơm vừa cho Đinh Phú Vinh một ánh mắt yên tâm.
Để điện thoại qua một bên, chờ đợi câu trả lời khẳng định.
Không ngờ, qua một lúc lâu, Bạch Tĩnh vẫn không trả lời.
Vương Vân Phong hơi khó hiểu.
Lúc trước, Bạch Tĩnh luôn trả lời rất nhanh, hôm nay là cuối tuần, hẳn là không có việc gì mà?
Sau đó lại gửi thêm một tin: “Sư muội, em đang bận sao?”
…
Phòng 401 ký túc xá nữ, Bạch TĨnh đang chia sẻ hình ảnh của Đường Tụng cho các chị em trong phòng.
Lúc trước chụp loạn một trận.
Tuy rằng lãng phí bộ nhớ, nhưng cũng tích lũy được rất nhiều tài liệu làm phép.
Ghi chép toàn bộ quá trình quay đầu lại của Đường Tụng.
Mấy cô gái nhìn ảnh trai đẹp đến mức thất thần.
“Rất khó tin đây là camera thường, da quá đẹp.”
“Thật mẹ nó đẹp trai! Đôi mắt này, sáng như đèn pha vậy.”
“Tiểu Tĩnh, cậu xác định anh ta không đeo lens, không trang điểm chứ?”
“Mình tự tay gội đầu cho anh ấy, hai lần! Lần thứ hai, mình còn sờ mặt nữa.” Tiểu Tĩnh đắc ý nói.
“Dáng người quá đẹp, vai rộng eo hẹp chân dài, quả thực là như trong Manga.”
“Đúng là không tệ, mạnh hơn đám hot boy với nam thần trong trường chúng ta nhiều. Với kinh nghiệm nhiều năm của mình, anh ấy tuyệt đối là có cơ bụng.”
“Tiểu Tĩnh, cậu có xin wechat không? Mau cho mình đi!”
“Cút đi!” Tiểu Tĩnh lắc lắc điện thoại: “Cậu cho add wechat dễ như vậy sao? Dù mình cho các cậu, người ta cũng sẽ không đồng ý kết bạn, vẫn là nghĩ cách giúp mình trói anh ấy đi, đến khi đó các cậu muốn chụp bao nhiêu ảnh cũng được.”
“Vậy còn không đơn giản? Trực tiếp cởi sạch đồ rồi chụp ảnh gửi qua, xem xem anh ta có động lòng hay không.”
“Nói thực tế đi, đừng nói linh tinh.” Tiểu Tĩnh hơi mất hứng, cảm thấy đám bạn cùng phòng của mình đều quá tiện, không thể bình thường một chút sao?
“Vậy thì thẳng thắn dứt khoát, hẹn ra ăn cơm đi.”
“Đừng do dự, hành động đi.”
“Hai người mới gặp ngày hôm qua, vẫn còn có ấn tượng với nhau, để qua mấy ngày, chỉ sẽ người ta quên cậu luôn. Nhanh đi.”
Tiểu Tĩnh nghĩ một chút, tâm lý vừa mong đợi vừa thấp thỏm.
Nếu như Đường Tụng từ chối.
Vậy sau này nàng còn dám liên hệ sao?
“Cậu không lên, để mình lên, đưa điện thoại đây.” Có người bắt đầu động thủ.
Tiểu Tĩnh vội vàng che lại: “Hoàng đế không vội thái giám vội cái gì?”
Nói xong, liền ấn vào khung chat, suy nghĩ nên nói thế nào.
Đột nhiên, một tin nhắc nhở nhảy ra.
Vương Vân Phong: “Sư muội, lát nữa anh và bạn cùng phòng…”
Tiểu Tĩnh nhìn thoáng qua, trực tiếp bỏ qua, không thèm để ý, tiếp tục suy nghĩ.
Bạn cùng phòng thấy vậy thì hỏi: “Hot boy trường hẹn kìa, không thấy à? Lúc trước rất để ý người ta cơ mà? Cơ hội tốt như vậy, sao không trả lời đi.”
Vẻ mặt Tiểu Tĩnh vô cùng khó hiểu: “Kiều Kiều, cậu nói bậy bạ gì đó? Hot boy gì? Mình quen sao? Cậu đừng nói lung tung, mình sợ Đường Tụng sẽ hiểu lầm.”
Bạn cùng phòng bừng tỉnh, nhộn nhịp gật đầu: “Đúng đúng, không quen biết hot boy gì cả, cũng không tặng quà sinh nhật gì cả, bọn mình có thể làm chứng, chỉ cần cậu mời ăn sáng một tuần là được.”
“Nhắn thế này có được không?” Tiểu Tĩnh không quan tâm mấy chuyện này, thì thầm: “Đường Tụng ca ca, em là Tiểu Tĩnh ngày hôm qua, anh có rảnh không, em mời anh ăn cơm.”
Bạn cùng phòng nghe xong, đồng loạt phát ra âm thanh khinh thường.
“Quả nhiên là ngực to không não, lại to lại trắng đến từng này.”
“Bản thân cậu thấy có được không?”
Sắc mặt Tiểu TĨnh nhất thời đỏ bừng, tức giận nói: “Vậy thì phải nhắn thế nào?”
“Mình đọc, cậu viết.” Nói chuyện chính là người có kinh nghiệm yêu đương phong phú nhất phòng bạn họ. “Anh có tiện gửi địa chỉ không? Để em xem tim em chạy đi đâu rồi.”
Tiểu Tĩnh bày tỏ đã học được, lật tay liền trích dẫn qua.
Một lát sau.
Âm thanh nhắc nhở vang lên.
Trong phút chốc, bầu không khí trở nên nghiêm túc hơn.
Toàn bộ ký túc xá, 6 người, 12 con mắt, đồng loạt nhìn qua.
Vương Vân Phong: “Sư muội, em đang bận sao?”
Haiz!
Mấy người đồng loạt phát ra âm thanh thất vọng.
Tiểu Tĩnh tức giận, trực tiếp tắt thông báo của Vương Vân Phong đi.
Thời điểm quan trọng như vậy!
Mẹ nó còn làm loạn cái gì!
Không biết tự soi gương sao?