Đường Tụng ngồi trong phòng làm việc, đang quan sát tiến độ nhiệm vụ ‘chia sẻ niềm vui’.
Đã qua một ngày rưỡi.
Phần thưởng nhiệm vụ: Trước mắt có thể rút 261.000 NDT / 591.500 NDT (tổng số tiền).
Hiện giờ, lượt like là 11830, rốt cuộc cũng vượt qua 10 ngàn.
Hắn rút hết 261.000 NDT.
Tinh Tinh!
Tiền đã vào tài khoản.
Lúc này, số tiền mặt trên người Đường Tụng đã vượt qua con số 1 triệu.
“Keng, chúc mừng túc chủ có hơn 1 triệu trong ngân hàng, dành được khoản tiền đầu tiên trên con đường phấn đấu, phần thưởng của nhiệm vụ hàng ngày sẽ đổi mới, mời tự kiểm tra.”
Đường Tụng lập tức mở hai cái nhiệm vụ hàng ngày ra xem.
Phần thưởng: Khi bạn tiến hành học tập, mỗi phút có thể nhận được 30 đồng, có tỷ lệ 2% nhận được gói quà học tập ngẫu nhiên.
Phần thưởng: Khi bạn rèn luyện trong phòng tập, hiệu quả rèn luyện tăng gấp bội, mỗi phút có thể nhận được 60 đồng, có tỷ lệ 2% nhận được gói quá rèn luyện ngẫu nhiên.
Phần thưởng tăng gấp 10, tỉ lệ rơi đồ cũng tăng gấp đôi.
Mỗi ngày 2 nhiệm vụ hàng ngày, có thể nhận được 7200 NDT, một tháng chính là 216.000 NDT.
Càng không cần nói đến tỷ lệ rơi đồ tăng lên 2%.
Xem ra nhiệm vụ hàng ngày không phải là không thay đổi, mà sẽ tăng lên theo tiền trong tài khoản, đồng bộ là tỷ lệ rơi đồ cũng tăng lên.
Như vậy nhìn qua vẫn rất nhân tính hóa.
Đường Tụng lại cầm quyển ‘quản lý kinh doanh’ lên, đắm chìm trong học tập.
Hắn bây giờ, mỗi ngày đều hận thời gian không đủ, mà hắn lại không phải đại sư quản lý thời gian.
Bắt buộc phải chia ra học, mới có thể hoàn thành 2 giờ học tập.
Cốc cốc cốc.
“Mời vào!”
La Thu Ngọc xách một cái túi đen đi vào: “Ông chủ, đây là đàn violin của ngài.”
Đường Tụng nhận hộp đàn, đặt lên bàn làm việc, mở ra.
Bên trong là lớp da lót màu nâu, và một chiếc đàn violin màu nâu đỏ.
Bên trong còn có các loại linh kiện khác như.
Cầm đàn lên, cảm nhận khá ổn.
Tuy nhiên, vẫn kém chiếc đàn ở nhà hàng Tinh Không kia.
Thử kéo một đoàn ‘đêm tỏ tình’.
Âm thanh và trọng lượng rất tốt, coi như là đủ dùng.
Bốp bốp bốp…
La Thu Ngọc ở một bên vỗ tay.
Tuy rằng nàng không hiểu đàn violin, cũng không hiểu âm nhạc.
Nhưng mà chỉ liếc mắt là biết, ông chủ nhà mình chính là cao thủ, là nhân sĩ chuyên nghiệp.
“Ông chủ, ngài chơi giỏi thật! Có trận biểu diễn của ngài, hoạt động này của chúng ta nhất định sẽ rất hoàn hảo.”
La Thu Ngọc nhìn người trẻ tuổi cao to đẹp trai trước mắt, nội tâm lại cảm khái.
Thật sự là rồng trong loài người.
Không chỉ có vẻ ngoài siêu quần bạt tụy, mà còn có tài năng cao tuyệt.
Vì để nhân viên nghỉ ngơi tốt, lỗ tiền cũng muốn chuyển chế độ thay ca.
Vì tuyên truyền phòng cà phê, không tiếc đi ra tiếp đãi khách khứa, lại kéo đàn violin.
Đã nhiều tiền như vậy, còn không quên học tập.
Tuyệt đối là thanh niên tuấn kiệt.
“Quản lý La quá khen, tôi chỉ là một người chơi đàn bình thường thôi.” Đường Tụng lại hỏi: “Đã bố trí hội trường chưa?”
“Đã bố trí xong, khách mời cũng đã đến. Chờ bọn họ quay chụp xong, cũng đến thời điểm lượng khách đông nhất, ngài cũng nên ra sân vào lúc đó.”
Đường Tụng cười nói: “Lúc nào cần đến tôi thì cứ gọi.”
“Vâng, vậy ngài bận rộn, tôi đi xuống trước.”
La Thu Ngọc rời đi, Đường Tụng lại định đọc sách tiếp.
Âm thanh wechat lại vang lên.
Cầm lên xem, không nén nổi mà mỉm cười.
Đúng là chưa từng có ai nói chuyện với hắn bằng phong cách này.
Phương thức tán tỉnh rất mới mẻ nha.
Nhìn ghi chú, là Tiểu Tĩnh gội đầu ngày hôm qua.
Đường Tụng có ấn tượng không tệ với nàng, không đề nghị làm thẻ, không giới thiệu hoạt động hay ưu đãi gì cả.
Ngay sau đó, hắn liền chia sẻ vị trí của mình cho nàng.
Lại còn quảng cáo: “Tiệm mới khai trương, đang có hoạt động, có rảnh thì gọi bạn đến ngồi chơi, tôi sẽ giảm giá cho.”
Gửi xong, liền bỏ điện thoại qua một bên, tiếp tục học tập.
…
Trong ký túc xá, sau khi nhận được tin của Đường Tụng.
Những tiếng thét chói tai vang lên không ngừng, Tiểu Tĩnh bịt tai, kêu lên: “Đây là của mình, không cho các cậu đi.”
Đám bạn cùng phòng đã cầm gương lên, bắt đầu trang điểm.
Không ai để ý đến nàng.
Tiểu Tĩnh buồn bực, vẫn trả lời Đường Tụng một câu trước: “Được, em đến ngay.”
Tiếp đó cũng bắt đầu chưng diện.
Tìm tới tìm lui, chọn một bộ đồng phục JK. (đồng phục nữ sinh trung học Nhật)
Nghĩ đến hôm nay hơi lạnh, liền tăng thêm một đôi tất chân màu đen.
Đây là chiêu nàng học được ở trên internet.
Cũng không biết Đường Tụng có thích phong cách này hay không.
Đến khi nàng xong xuôi, quay đầu lại.
Liền thấy đám bạn cùng phòng đều như bông hoa nở rộ.
Cũng may là nàng vẫn xinh đẹp nhất.
“Tổng cộng 6 người, xe mình nhét 4 người là nhiều nhất, hay là chúng ta gọi xe?” Tiểu Tĩnh đề nghị.
“Đi nhanh đi, đừng nói nhiều, mình đã gọi xe rồi, đang chờ ở dưới kìa.”
“Được rồi.”
Tiểu Tĩnh vẫn rất bội phục với động lực đi gặp soái ca này của đám bạn.
…
Thời gian đến gần giữa trưa, nhiệt độ tăng lên không ít.
Màu sắc áng mây trên trời lại sâu hơn, đột nhiên, gió nổi lên.
Trong không khí mang theo vị ẩm ướt.
Mắt thấy trời sắp mưa.
Bởi vì cách không xa, Thu Thu chở Trương Linh Linh đến nơi thì trời vẫn chưa mưa.
Ngẩng đầu lên, nhìn ‘phòng cà phê Thời Gian’ ở trước mắt.
Mắt hai người đã sáng như sao.
Chỉ nhìn bề ngoài đã rất có cảm giác rồi.
Đẩy cánh cửa chính có tạo hình khác biệt, cảnh tượng đập vào mắt lại làm các nàng bất ngờ hơn.
Trong số những cửa tiệm mà các nàng từng đi qua, nơi này là đỉnh nhất.
Tiến lên trước.
Có thể thấy rất nhiều bóng bay và pháo hoa.
Phía bên phải là tường checkin.
Phía trên được trang sức bằng tranh vẽ.
Hai người bắt đầu quay chụp, checkin và quay tài liệu thực tế ở lầu một.
Trong lúc đó cũng nhìn thấy mấy gương mặt quen thuộc, đều là những người nổi tiếng trên mạng ở bản địa.
Tất cả đều rất hài lòng với phòng cà phê này.
“Nơi này đúng là không tệ, lại còn rất gần trường của chúng ta, sau này có thể đến nhiều hơn.” Thu Thu cảm khái một câu.
Trương Linh Linh phụ họa: “Tường gạch đỏ bên ngoài rất có cảm giác niên đại, lát nữa chúng ta có thể ra đó quay chụp.”
Sau khi quay chụp xong, hai người được đưa lên phòng ăn ở tầng hai.
Cũng là bất ngờ và vui vẻ.
Thiết kế rất tráng lệ lại không mất phong cách.
Bàn ăn gỗ rất đẹp, không khí tràn đầy mùi hoa tươi và cây cỏ xanh um.
Hai người ngồi xuống một bàn gần cửa sổ, chọn vài món đặc sắc của cửa hàng.
Trương Linh Linh lấy thiết bị ra, chuẩn bị quay chụp.
Bỗng nhiên, như phát hiện cái gì đó, nàng chỉ ra ngoài cửa sổ: “Thu Thu, nhìn kìa, đó không phải tình địch của cậu sao?”
Thu Thu đang cầm điện thoại quay phim, nghe vậy thì ngẩn người.
Xuyên qua cửa sổ sát đất sáng ngời, nhìn xuống bên dưới.
Liền thấy mấy cô gái bước xuống từ một chiếc xe.
Trong đó có một người rất trắng, chính là Bạch Tĩnh.
Lúc này đang mặc một bộ đồng phục JK mùa thu.
Áo sơ mi xám, váy ngắn đen, dưới chân là giày da đen, tất chân đen.
Nơi đùi thì lại trắng đến lóa mắt.
Cho dù là nàng, cũng không thể không thừa nhận sức hút của đối phương.