Thần Hào: Ta Thừa Kế Tài Sản Trong Game (Dịch)

Chương 119 - Chương 119: Vương Vân Phong Là Liếm Chó?

Chương 119: Vương Vân Phong là liếm chó? Chương 119: Vương Vân Phong là liếm chó?

“Có cần đi xuống nói chuyện với nàng không? Nói chuyện của Vương Vân Phong ý?”

Trương Linh Linh lại hi vọng hai người gây sự với nhau, đến lúc đó để xem tên Vương Vân Phong kia giải quyết thế nào.

Thu Thu cau mày nói: “Nói chuyện gì chứ? Ai quen cô ta chứ.”

“Được rồi.” Trương Linh Linh cũng không nói gì nữa.

Dựa theo tình hình bây giờ, hai người này sớm muộn gì cũng chạm mặt nhau nhỉ?

Trong cửa hàng không còn nhiều người, đồ ăn lên rất nhanh.

Được vì mời đến quảng cáo và tuyên truyền, nên bữa ăn trưa này là miễn phí.

Hai người đều cô gái, ăn không nhiều lắm.

Ông chủ cũng rất biết làm ăn, còn tặng kèm hai phần bánh ngọt và cà phê.

Nói là mặt hàng dưới tầng một, để các nàng nếm thử, cho ý kiến.

Đầu tiên là quay chụp tài liệu, sau đó hai người mới bắt đầu ăn uống vui vẻ.

Mùi vị cũng không tệ lắm.

Chủ yếu là nguyên liệu rất tươi mới.

Không giống như những nhà hàng khác, chỉ có vẻ ngoài.

Tiểu Tĩnh và những người khác vừa vào cửa, lập tức bị hấp dẫn bởi phong cách của nơi này.

Hưng phấn chạy khắp nơi chụp ảnh.

Dựa theo tin tức, Đường Tụng hẳn là nhân viên ở nơi này.

Tiểu Tĩnh gọi một nhân viên đến, hỏi: “Xin hỏi Đường Tụng là nhân viên ở đây sao? Anh ấy đâu rồi?”

“Đường Tụng nào?” Nhân viên không xác định được, đối phương đang hỏi ông chủ nhà mình sao?

“Là người này.” Tiểu Tĩnh mở ảnh cho đối phương xem.

Nhân viên nhìn lướt qua, kinh ngạc nói: “Đây là ông chủ của chúng tôi, ngài có hẹn với ông chủ sao?”

“A?”

Bạch Tĩnh và đám bạn đều mờ mịt.

Hiển nhiên là không ngờ Đường Tụng lại là chủ của nơi này.

Trên đường đến đây, bọn họ còn phỏng đoán công việc của đối phương.

Có người nói là thợ pha chế.

Có người nói là đầu bếp.

Cũng có người nói là phục vụ.

Chỉ là không ngờ một người ăn mặc giản dị như vậy, lại là một ông chủ trẻ tuổi.

Hiện giờ, người có tiền đều khiêm tốn biết điều như vậy sao?

Phục vụ lại hỏi: “Ông chủ ở phòng làm việc trên tầng 3, có cần tôi báo cho ông chủ không?”

“Chuyện này… anh ấy đang bận sao?” Tiểu Tĩnh sợ quấy rầy Đường Tụng: “Hay là để tôi hỏi trước đã.”

“Được!” Nhân viên gật đầu một cái, lại hơi chần chừ: “Chuyện này… lát nữa ông chủ chúng tôi sẽ biểu diễn đàn violin, thời gian này chắc đang chuẩn bị.”

Cái gì? Còn có biểu diễn đàn violin?

Mấy cô gái nhất thời hưng phấn.

Tiểu Tĩnh mặt đỏ bừng: “Vậy chúng tôi ngồi một lát, chờ ông chủ của các cô biểu diễn xong cũng được.”

“Vâng, khu tây trên tầng 2 có một sân khấu, lát nữa sẽ biểu diễn ở đó, trước mắt còn không ít chỗ trống.” Nhân viên có lòng tốt nhắc nhở một câu.

“Được rồi, cảm ơn.”

Thông qua cầu thang xoắn ốc lên tầng 2.

Mấy người chọn một vị trí gần sân khấu.

Tiểu Tĩnh vỗ bộ ngực cao vút: “Hôm nay mình mời, mọi người cứ thoải mái.”

“Nể tình cậu hào phóng, lát nữa bọn mình sẽ gọi nhiều hơn một chút.”

“Chơ lát nữa biểu diễn xong, đừng để ý có hay hay không, mọi người đều phải ra sức vỗ tay nha.” Tiểu Tĩnh nhắc nhở.

“Cậu cứ yên tâm, bọn mình đảm bảo sẽ nể mặt cậu.”

Sáu người cầm thức đơn, ríu ra ríu rít một lát.

Cơ bản là gọi tất cả những món đặc sắc của quán.

Trong lúc chờ đồ ăn lên, mấy người đều cầm điện thoại quay phim chụp ảnh.

Lát nữa vòng bạn bè sẽ rất phong phú.

Tiểu Tĩnh thỉnh thoảng lại nhìn về phía cầu thang, đang mong chờ bóng người kia xuất hiện.

Trong đầu nàng bây giờ, toàn là những hình ảnh ngày hôm qua.

Mái tóc rối đen, đôi mắt rực rỡ sáng như sao.

Giống như một ánh trăng sáng, chiếu rọi mọi ngóc ngách trong tim nàng.

“Nghĩ gì thế? Tiểu Tĩnh, đừng ngây người, chúng ta qua tủ sách chụp ảnh đi.”

“Đi đi, lâu rồi 6 người chúng ta không chụp chung.”

Mấy người tiến đến trước một giá sách gỗ thông rất to, nhờ nhân viên chụp hộ.

Nhìn Tiểu Tĩnh mặc bộ đồng phục JK vừa ngây thơ vừa gợi cảm trong hình.

Có người nhắc nhở: “Mau gửi ảnh cho nam thần đi, cho người ta biết là cậu đến rồi.”

“A a, được.” Tiểu Tĩnh gật đầu, đây đúng là một cơ hội không tồi.

Nói xong, vội vàng gửi ảnh cho Đường Tụng.

Lại nhắn: “Cùng bạn đến ủng hộ, mong chờ trận biểu diễn của anh nha. Thả tim”

Sau nghĩ một chút, lại chia sẻ ảnh lên vòng bạn bè.

Tus: Hôm nay phát hiện một phòng cà phê tuyệt vời ở Yến Thành, hoàn cảnh cực đỉnh! Đề cử đề cử! Tuyệt đối là đỉnh cấp nhất! Ông chủ là một đại soái ca nha! Cực cực đẹp nha.”

Bạn cùng phòng thấy vậy liền trêu chọc: “Nịnh bợ rất tốt, mình phải cho cậu một like.”

Rất nhanh, Đường Tụng đã trả lời: “Em là xinh đẹp nhất.”

Những lời này, trực tiếp làm Tiểu Tĩnh nhìn ướt, là nước mắt rưng rưng.

Suy nghĩ một lát, lại gửi một tin: “Em còn rất nhiều đồng phục JK màu sắc khác.”

Một lát sau, trong khi Tiểu Tĩnh đang nóng nảy chờ đợi.

Đường Tụng còn chưa trả lời, Vương Vân Phong lại gọi điện thoại đến.

“Alo, hôm nay đi cà phê à? Anh nhắn tin cho em, sao không trả lời?” Giọng nói của đối phương có vẻ không vui.

Vương Vân Phong chờ trong ký túc xá rất lâu, mãi vẫn không thấy Bạch Tĩnh trả lời.

Còn tưởng rằng đối phương có chuyện quan trọng nào đó.

Đến khi thấy được tin tức trên vòng bạn bè, hắn tức đến mức trực tiếp gọi điện qua chất vấn.

“A! Vương Vân Phong, là anh à, tôi đang bận, không có chuyện gì thì đừng gọi điện cho tôi.”

Tiểu Tĩnh hơi mất hứng, giọng điệu chất vận của đối phương làm nàng rất phản cảm.

“Tại sao không trả lời anh? Xin nhờ… ngày nào tôi cũng nhận được nhiều tin nhắn như vậy, nào có thời gian trả lời từng cái một.”

“Anh nói gì, nói nữa tôi block anh luôn nha.”

Nói xong, dứt khoát cúp máy.

Vẫn không quên phàn nàn với bạn cùng phòng: “Tên này cảm thấy thế giới quay quanh mình à, mình không trả lời tin nhắn rồi mà còn không hiểu.”

Tại bàn cách Tiểu Tĩnh không xa.

Ba chữ Vương Vân Phong vừa xuất hiện, hai người Trương Linh Linh và Thu Thu lập tức chú ý qua.

Nghe thấy lời Bạch Tĩnh, Trương Linh Linh nhất thời trợn tròn mắt.

Không dám tin nói: “Khá lắm, mình sai rồi! Mình vẫn cho rằng Bạch Tĩnh theo đuổi Vương Vân Phong, còn coi người ta là tình địch của cậu, không ngờ Vương Vân Phong mới là lốp xe dự phòng của Bạch Tĩnh.”

Thu Thu cũng ngẩn người, hoài nghi mình có nghe nhầm hay không.

Tình hình này khác với suy nghĩ của nàng.

Trương Linh Linh như phát hiện đại lục mới: “Thu Thu, cậu thấy chưa? Vương Vân Phong đối mặt với ‘bạch phú mỹ’ thì hèn mọn như vậy, còn phải gọi điện thoại hỏi người ta vì sao không trả lời tin nhắn. Đây không phải là câu hỏi kinh điển của ‘liếm chó’ hỏi nữ thần sao? Cậu nhìn Bạch Tĩnh người ta kia, căn bản là không coi Vương Vân Phong vào đâu cả.”

“Có thể … có thể là có hiểu lầm gì đó.” Thu Thu không biết trả lời thế nào, chỉ thấy rất choáng váng.

Chẳng lẽ nam thần trong mắt mình, lại là liếm chó của người khác?

Rất khó tưởng tượng, một nam thần cao ngạo như Vương Vân Phong lại đi liếm một người khác.

Trong lúc nhất thời, nội tâm Thu Thu có hơi loạn, rất muốn gọi điện cho Vương Vân Phong để hỏi rõ.

Nhưng lại không biết nên nói cái gì.

Bình Luận (0)
Comment