Gần 12 giờ trưa, phòng ăn tầng 2 cũng đã full chỗ.
La Thu Ngọc nhiệt tình bước lên sân khấu.
“Cảm ơn mọi người ủng hộ, ông chủ của chúng tôi sẽ mang đến một bài violin, hi vọng mọi người sẽ thích.”
“Không ngờ chúng tay may mắn như vậy. Ông chủ này cũng là một nhà nghệ thuật nha, không biết là chơi đàn có hay không.” Trương Linh Linh thấy Thu Thu không vui, cố gắng chuyển đề tài.
Thu Thu nghe vậy, miễn cưỡng cười một tiếng: “Đúng vậy.”
Ngay sau đó, nàng lại nhìn về phía Bạch Tĩnh.
Tâm trạng của nàng bây giờ tràn đầy u buồn.
Lời nói của Bạch Tĩnh, giống như từng cây kim đâm thẳng vào lòng nàng.
Nàng cũng là một người rất kiêu ngạo, dù làm TikToker, hình tượng của nàng cũng là một ngự tỷ cao ngạo và lạnh lùng.
Người theo đuổi nàng cũng không ít.
Nàng không hề cảm thấy mình kém hơn Bạch Tĩnh.
Tuy rằng sự nghiệp mới cất bước, nhưng tin rằng sẽ càng ngày càng tốt hơn.
Nhìn thấy nam thần trong lòng lại bị Bạch Tĩnh ghét bỏ.
Tâm lý như có một bức tường sụp đổ.
Liếm chó? Đây chính là dáng vẻ của Vương Vân Phong khi đối mặt với Bạch Tĩnh sao?
Vậy mình tính là gì?
Liếm chó của liếm chó?
“Thu Thu, sắp bắt đầu rồi, cậu qua bên này đi, xem cho rõ.” Trương Linh Linh tràn đầy phấn khởi, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh mình.
“Được!” Thu Thu đi qua ngồi xuống, nhưng tâm tư lại không ở nơi này.
Trong ánh mắt tràn đầy mong chờ của Bạch Tĩnh và đám bạn cùng phòng.
Đầu tiên là nhìn thấy một chiếc quần tây nhàn nhã và một đôi chân dài trên cầu thang xoắn ốc.
Sau đó chính là áo sơ mi trắng.
Chỉ nhìn qua cũng thấy dáng người cực kỳ xuất chúng.
Khi cả người Đường Tụng xuất hiện trước thang.
Tiểu Tĩnh và những người chú ý đến chỗ đó đều hít một hơi khí lạnh.
Không khí tựa như yên tĩnh lại.
Dưới sự gia trì của thời trang.
Khí chất của Đường Tụng càng có vẻ siêu quần bạt tụy.
Nếu như nói ngày hôm qua hắn mặc quần áo bình thường, vẻ ngoài chỉ khiến người ta ấn tượng và xúc động.
Như vậy hắn bây giờ, vẻ ngoài và khí chất đều cực kỳ xuất trần.
Nếu là Đường Tụng của bây giờ, Tiểu Tĩnh có thể khẳng định, sợ rằng mình còn không dám xin wechat.
Màu xa trắng lạnh, mái tóc đen sẫm, trăng đen giao thua, lộ ra một loại mỹ cảm thần bí.
Hấp dẫn nhất vẫn là đôi mắt kia.
Sáng ngời mà trong veo, rạng ngời như vì sao trên trời.
So sánh với hắn, hộp đàn violin trên tay lại có vẻ rất tầm thường.
“A!”
“Quá đẹp! Khí chất cũng rất tốt.”
“Còn đẹp hơn cả trong ảnh nữa.”
Thỉnh thoảng lại có những tiếng kinh hô vang lên trong phòng ăn.
Tiểu Tĩnh che ngực mình, ngây ngốc nhìn bóng người kia.
So với ngày hôm qua, hôm nay càng kinh người hơn.
Thay quần áo, liền thay đổi nhiều như vậy sao?
Bạn cùng phòng của nàng cũng nhìn đến mặt đỏ tim run.
Đã có người bắt đầu vụng trộm thu thập tài liệu làm phép.
Thu Thu vẫn luôn quan sát Bạch Tĩnh, lập tức nhận ra biến hóa của các nàng.
Đưa mắt nhìn theo.
Tâm trạng vẫn đang rất u ám, lại tựa như được một chùm sáng chiếu rọi.
Toàn thân như bị đứng hình, miệng nhỏ há to.
Đây là người khiến nàng thấy kinh diễm nhất trong tất cả những người nàng từng gặp.
So với Vương Vân Phong lúc kéo đàn violin ở tiệc tối đón sinh viên mới thì còn kinh diễm hơn.
Mặc kệ là khí chất hay là vẻ ngoài, đều làm cho người ta không thể quên được.
Bất kỳ một người có thẩm mỹ bình thường nào, cũng sẽ không thể phủ nhận vẻ ngoài ưu việt của đối phương.
Ngũ quan tuấn lãng, áo sơ mi sạch sẽ, mái tóc rất hợp với khuôn mặt, mang theo cảm giác thiếu niên đặc biệt.
Nhìn thấy hắn, tựa như nhìn thấy mùa hè, trường học, thao trường, ánh nắng, phòng tự học, bóng rổ…
Thời gian lảo đảo, bốn mùa qua lại.
Trên bả vai hắn, cỏ dài bay cao, cũng có thanh phong tễ nguyệt.
Nếu như là lúc ở sân trường, vậy đây sẽ là một thiếu niên thế nào chứ?
Đại khái chính là đối tượng ký thác toàn bộ ảo tưởng trong kỳ trưởng thành của các nàng nhỉ?
Ít nhất cũng phải nắm giữ thanh xuân của vô số nữ sinh.
Màu mây đen ngoài cửa sổ càng sâu hơn.
Bắt đầu có những hạt mưa nhỏ bé rơi xuống.
Hắn mưa cuốn theo gió, gõ nhẹ lên cửa sổ thủy tinh.
Thế giới bên ngoài, tựa như được bao phủ bởi một tấm lụa mỏng.
Tia sáng ở bên ngoài, cũng trở nên êm dịu mà yếu ớt.
Tương ứng với đó, màu sắc của đèn ấm trong phòng lại sáng rực rỡ.
Hắn đang tỏa sáng?!
Hắn đứng ở nơi nào, nơi đó chính là nơi ánh đèn hội tụ.
Thu Thu không dời nổi mắt.
Nàng là một kẻ ‘nhìn mặt’, xưa nay chỉ thích mặt, mà người trước mắt này, trong hoàn cảnh này, lại là hoàn mỹ đến không chân thật.
Cho dù là nam chính trong tiểu thuyết mà nàng tưởng tượng, tối đa cũng chỉ như vậy mà thôi.
Có thể nói, mặc kệ là vẻ ngoài hay là khí chất, đều phù hợp với tiêu chuẩn thẩm mỹ cao nhất của nàng.
Cho dù chỉ đứng ở đó, cũng vô cùng lóa mắt.
Trương Linh Linh vốn đang hứng thú bừng bừng, chờ đợi buổi biểu diễn.
Lúc này cũng chú ý đến biến hóa của Thu Thu, cũng nhìn qua bên đó.
Ngay sau đó, nàng dùng sức chớp mắt, hoài nghi mình có nhìn nhầm hay không.
Chẳng lẽ mình nghĩ quá nhiều, nên xuất hiện ảo giác rồi?
Đường Tụng trong ấn tượng của nàng, là một anh chàng mặc quần áo thể thao rẻ tiền, trên người có mùi mồ hôi.
Mặt mũi và thần thái đều rất ôn hòa, giống như người bạn cùng bạn vậy.
Tuy rằng rất đẹp trai, nhưng có thể nhìn được sờ được, không có cảm giác khoảng cách.
Mà người con trai ở trước mắt này, lại tựa như đi ra từ trong Manga vậy.
Tuy rằng vẫn là ngũ quan đó, nhưng lại khác nhau rất nhiều.
Đặc biệt là khí chất và đôi mắt như ẩn chứa và vũ trụ kia.
Hoàn toàn khác với Đường Tụng trong ấn tượng của nàng.
Giống như là Đường Tụng sau khi mở app làm đẹp vậy.
Cho dù là ngũ quan như nhau, nhưng để cho nàng nhất thời không dám xác định.
Nàng cũng ngẩn người theo Thu Thu, nhìn chằm chằm vào bên đó.
Trong ánh mắt phức tạp của mọi người, Đường Tụng xách đàn đi lên sân khấu.
Liếc nhìn mưa dần dần nặng hạt ở bên ngoài, nói: “Bên ngoài đã bắt đầu mưa, mọi người có thể ở lại thêm một lúc, chờ mưa tạnh hãy đi. Trước quầy cũng có áo mưa dùng một lần, mọi người có thể nhận miễn phí.”
Bốp bốp bốp…
Tiểu Tĩnh và mấy chị em cùng phòng lập tức vỗ tay, vỗ đến hai tay đỏ bừng.
“Ông chủ hào phóng.”
“Cảm ơn ông chủ.”
Không ít người đang ăn cơm cũng bị âm thanh bên này hấp dẫn, nghiêng đầu nhìn qua.
Sau đó, ánh mắt cũng tập trung lên bóng người trên sân khấu kia.
Không ít người còn lấy điện thoại và các thiết bị quay chụp ra, bắt đầu quay phim.
Nghe thấy giọng nói này, Trương Linh Linh vỗ vỗ Thu Thu bên cạnh, ngây ngốc hỏi: “Cậu có cảm thấy người này rất giống Đường Tụng không? Ngũ quan và giọng nói đều rất giống.”
Thu Thu ngẩn ra, toàn thân lập tức run nhẹ.
Để lộ ra thần sắc không thể tin nổi, tự lẩm bẩm: “Đây… đây hình như chính là Đường Tụng.”
Trong phút chốc, màn mưa bên ngoài cửa sổ lại nặng hạt hơn.
Đèn đuốc trong phòng như tiến vào màn mưa, cái lạnh của đầu thu lại sinh sôi ở đáy lòng.
Trong lúc lơ đãng, chúng ta lướt qua nhau, có lẽ đây là vận mệnh cố ý an bài.