Đường Tụng đứng trên sân khấu, ánh mắt quét qua phía dưới.
Lập tức nhận ra ba người quen là Trương Linh Linh, Thu Thu và Tiểu Tĩnh.
Tiểu Tĩnh mặc đồng phục JK, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Nhìn thấy Đường Tụng nhìn qua, lập tức đứng lên vẫy vẫy tay với hắn.
Da thịt nơi cổ áo và bắp đùi trắng đến mức nổi bật.
Đường Tụng gật đầu với nàng một cái, chỉ bằng cách ăn mặc này, là không thể không nể mặt rồi.
Thấy một màn này, Thu Thu lại cảm thấy hơi hoang đường.
Sao chỗ nào cũng có Bạch Tĩnh vậy?
Bạch Tĩnh cũng biết Đường Tụng?
Hai người quan hệ rất tốt?
Đường Tụng quay đầu nhìn Trương Linh Linh, lại cười với nàng.
Hắn hiểu, chắc hẳn La Thu Ngọc cũng mời Thu Thu đến để tuyên truyền.
Trương Linh Linh là trợ lý, tự nhiên cũng có mặt.
Nhưng hắn cũng không để ý lắm.
Nhìn thấy nụ cười rung động lòng người của Đường Tụng, gương mặt mộc mạc của Trương Linh Linh lập tức đỏ ửng.
Cúi đầu không dám nhìn vào mắt hắn.
Nàng vốn rất hoạt bát, nhưng lúc này lại có vẻ hơi quẫn bách, hai tay nắm rất chặt.
Thu Thu nhìn một màn này với ánh mắt phức tạp, không biết vì sao mà nội tâm lại thấy hơi khó chịu.
Nàng và Đường Tụng cũng coi như là người quen mà, sao không chào hỏi với mình.
Nhưng lại nghĩ đến những hành vi của mình, chỉ sợ là đã đắc tội với người ta rồi.
Nhất thời đưa tay chọc eo Trương Linh Linh, nói nhỏ: “Đang nhìn cậu kìa.”
“Mình biết.” Tiếng nói của Trương Linh Linh có hơi run rẩy, tay không biết để vào đâu.
Trong lòng cũng đã loạn như tơ vò.
Không hiểu mình đang nghĩ gì.
Mọi suy nghĩ tựa như đều dừng lại ở nụ cười vừa rồi của đối phương.
Không nhịn được mà nhớ lại những tin nhắn trên wechat.
Nếu lúc đó… tiếp xúc nhiều hơn một chút.
Có phải bây giờ mình sẽ có dũng khí đối mặt với nụ cười này không?
Sẽ không quá xấu hổ và không dám đối mặt như vậy giờ.
Đường Tụng thu hồi ánh mắt.
Trương Linh Linh trong ấn tượng của hắn là một cô gái rất cởi mở và thích nói đùa.
Mình còn từng giúp nàng xả giận.
Sau đó lại vì chuyện của Thu Thu mà không liên hệ nữa.
Càng nhiều hơn là vì hắn quá bận, căn bản là không nhớ ra.
Đương nhiên, đối phương cũng không chủ động tìm hắn.
Theo hắn hiểu Trương Linh Linh, đối phương hẳn là áy náy.
Thu hồi suy nghĩ, Đường Tụng cúi chào mọi người bên dưới: “Tiếp theo sẽ là độc tấu đàn violin, bản ‘đêm tỏ tình’, hi vọng mọi người sẽ thích, cũng hi vọng mọi người có thể ủng hộ phòng cà phê của chúng tôi, cảm ơn.”
Tiếng vỗ tay lập tức vang lên.
Ngoài trừ mấy vị khách mời đến để tuyên truyền.
Đa số khách hàng trên tầng 2 đều là phụ nữ trẻ tuổi.
Đối với vị soái ca này, bọn họ cực kỳ hoan nghênh.
Thu Thu nghe thấy mấy chữ ‘đêm tỏ tình’, hai mắt chợt sáng lên.
Ba năm trước, trong buổi dạ tiệc đón sinh viên mới, chính là bài nhạc này đã giúp nàng thoát khỏi bi thương khi bà qua đời.
Để cho nàng có dũng khí đối mặt với cuộc sống đại học.
Mấy năm nay, mỗi khi nàng nhớ đến bà mình, thì lại nghe lại bài này.
Nhìn Đường Tụng sặc sỡ lóa mắt trên sân khấu, nội tâm lại sinh ra ý mong đợi.
Không biết hắn se mang đến bao nhiêu bất ngờ đây.
“Thu Thu, Đường Tụng… hình như là ông chủ của tiệm này.” Trương Linh Linh nghe thấy Đường Tụng muốn biểu diễn thì mới kịp phả nứng.
Giọng nói còn mang theo vẻ không dám tin, Đường Tụng của hôm nay quá xa lạ.
Thu Thu gật đầu một cái: “Vị quản lý kia cũng đã nói là ông chủ sẽ biểu diễn phải không? Vậy Đường Tụng chính là ông chủ rồi.”
Lúc này nàng lại nhớ đến một màn trong đại lý xe.
Trong lòng bừng tỉnh.
Bảo sao lại biết giám đốc nơi đó, còn có thể nhận được ưu đãi như vậy.
Lúc trước đi shipper, chắc là trải nghiệm cuộc sống.
Lần này mình lại được mời đến cửa hàng của đối phương.
Không thể không nói, duyên phận thật sự là kỳ diệu.
Thu Thu không khỏi nhớ lại những hình ảnh trước kia.
Các nàng muốn tìm một người giúp đỡ, vừa hay lại gọi đúng Đường Tụng.
Khi đó đối phương cũng biểu hiện rất tốt, năng lực và nhân phẩm đều không tệ.
Khi đó còn add wechat Linh Linh, muốn sau này hợp tác.
Đáng tiếc… bởi vì Vương Vân Phong, mình lại thất hứa.
Còn để quan hệ của Linh Linh và Đường Tụng xấu đi.
Nhìn thấy ánh mắt sợ hãi của Trương Linh Linh ở bên cạnh.
Thu Thu nắm chặt bàn tay nhỏ lạnh lẽo.
Vừa đau lòng, lại vừa áy náy.
Nàng biết rõ tâm tư của Trương Linh Linh.
Tuy rằng ngoài miệng nói không để ý, nhưng thật ra rất có hảo cảm với Đường Tụng.
Nếu mình không đổi ý, mà hợp tác với Đường Tụng.
Nói không chừng Trương Linh Linh sẽ có cơ hội…
Thu Thu há miệng, muốn nói xin lỗi, lại chỉ cảm thấy miệng đắng chát.
Bây giờ nói những chuyện này, hình như là đã quá muộn.
…
Nhẹ nhàng đặt đàn lên xương quai xanh, dùng hàm giữ đàn.
Đủ loại kỹ xảo biểu diễn xông thẳng lên đầu.
Một khi tiến vào nhân vật, khí chất của Đường Tụng lại chuyển biến lần nữa.
Hắn bây giờ, chính là một tay chơi đàn violin chuyên nghiệp.
Bàn tay thon dài, dáng người thẳng tắp, hơi thở nghệ thuật trên người lại nồng đậm đến kinh người.
Để cho khán giả phía dưới cũng phải nín thở.
Bạch Tĩnh và mấy người bạn đều sáng mắt lên, vội vàng cầm điện thoại quay phim.
Trước không nói đến chơi đàn ra sao, chỉ là tư thế này cũng đáng để quay phim rồi.
Theo biểu diễn bắt đầu, Thu Thu cũng tập trung lên người Đường Tụng.
Nàng rất quen thuộc bài nhạc này, đã xem qua không biết bao nhiêu video trình diễn.
Còn vì thế mà đi học đàn violin trong hai kỳ nghỉ hè.
Mặc dù chỉ mới học được cơ sở.
Nhưng mà miễn cưỡng coi như là nhân sĩ hiểu về đàn violin.
Từ tư thế của Đường Tụng, nàng có thể nhận ra hắn tuyệt đối là cao thủ.
Hắn đứng trên sân khấu, mặc áo sơ mi trắng, tựa như có kèm theo đặc hiệu.
Hào quang bắn bốn phía, vô cùng lóa mắt.
Làm cho nàng không dám nhìn thẳng.