Thần Hào: Ta Thừa Kế Tài Sản Trong Game (Dịch)

Chương 122 - Chương 122: Phải Nói Xin Lỗi

Chương 122: Phải nói xin lỗi Chương 122: Phải nói xin lỗi

Trong căn phòng yên tĩnh.

Ngoài cửa sổ là tiếng mưa tí tách tí tách.

Trong cửa sổ lại là ấm áp mà an lành.

Tiếng đàn vang lên, cũng không đột ngột.

Tựa như một luồng gió mát thổi qua bên tai mọi người.

Âm thanh dịu dàng như suối nước, mang theo một ý cảnh cao xa và mơ hồ.

Tựa như đang bắt đầu kể một câu chuyện.

Theo tiếng đàn, câu chuyện tiếp diễn.

Âm sắc êm dịu, làn điệu nhẹ nhàng đơn giản.

Kỹ xảo thành thạo của Đường Tụng, đã dẫn tất cả mọi người vào trong tiếng đàn.

Xây dựng ra một khung cảnh vui vẻ và thoải mái.

Những người đang xì xào bàn tán, nhai thức ăn, hoặc đang chụp ảnh.

Cũng không nhịn được mà dừng lại, tập trung lắng nghe.

Một nhà nghệ thuật tập trung thể hiện, hiệu quả trình diễn là vượt qua sức tưởng tượng.

Loại hưởng thụ này hoàn toàn bất đồng với việc nghe qua tai nghe.

Người hiểu rõ nhất ở đây chính là Thu Thu.

Với tư cách là bài nhạc mà nàng thích nhất, và còn cố tình học nó.

Đáng tiếc là trình độ còn kém, mỗi khi chơi nhạc đều rất bình thường.

Mà giờ phút này, giai điệu chảy ra từ đầu ngón tay của Đường Tụng lại trầm ổn và động tình.

Tràn đầy an bình và nhu tình.

Cho đến bây giờ, đây là tiêu chuẩn cao nhất mà nàng từng tiếp xúc.

Mặc kệ là kỹ xảo hay là tình cảm, thì đều không thể bắt bẻ.

Sau đó, đã đến bộ phận cao trào.

Đây cũng là nơi khó nhất, cũng yêu cầu rất cao với tình cảm và kỹ xảo của người biểu diễn.

Thu Thu vểnh tai, tràn đầy nhiệt tình chờ đợi và lắng nghe.

Thân thể Đường Tụng bắt đầu đung đưa nhẹ nhàng.

Nhịp điệu trở nên triền miên, đánh thẳng vào lòng người.

Tựa như đang nói gì đó.

Thu Thu hít sâu một hơi, cảm giác toàn bộ trái tim đều run rẩy theo nhịp điệu.

Nàng nghe ra được nỗi nhớ nhung, quyến luyến, không buông bỏ.

Đây tuyệt đối là màn trình diễn tuyệt vời nhất nàng từng nghe.

Còn tốt hơn so với những cái gọi là nhân sĩ chuyên nghiệp ở trên internet.

Tự nhiên cũng tốt hơn vô số lần so với buổi dạ tiệc đón sinh viên mới năm đó.

Trình độ của Vương Vân Phong khoảng cấp 10, là cao nhất trong nghiệp dư.

Chỉ cần học tập từ nhỏ đến lúc mười mấy tuổi, cộng thiên năng khiếu không tệ, là đều có thể đạt đến đẳng cấp này.

Trên thực tế, max cấp nghiệp dư thì vẫn là nghiệp dư.

Chuyên nghiệp, là cần năng khiếu, nghị lực và cố gắng vượt qua mọi người nghĩ.

Vương Vân Phong còn kém rất xa.

Khoảng cách này, tựa như học sinh tiểu học và học sinh viên đại học vậy.

Đến đoạn cuối, giai điệu lại trở về nhẹ nhàng nhu hòa, ý cảnh như mộng như ảo.

Thu Thu nhắm mắt lại, thân thể đung đưa theo tiếng nhạc.

Trong đầu hiện lên cảnh tượng rừng trúc mông lưng trong bộ anime kia.

Rõ ràng một giai đoạn rất đẹp, nàng lại đột nhiên rất muốn khóc.

Giống như lần đầu tiên nghe bài này.

Nhớ đến vòng tay ấm áp và nụ cười hiền hòa của bà.

Nàng rốt cuộc cũng không nhịn được, bật khóc lên.

Tựa như ngón tay của bà đang mơn trớn gương mặt của nàng.

Trương Linh Linh nghe thấy âm thanh bên cạnh, vội vàng quay sang ôm Thu Thu: “Bảo bối, làm sao vậy? Có phải lại nhớ bà của cậu rồi không?”

Trương Linh Linh biết rõ tình hình của Thu Thu.

Từ nhỏ đến lớn đều ở cùng bà, quan hệ với cha mẹ lại rất bình thường.

Sau kỳ thi đại học kết thúc, cha mẹ mới nói tin tức bà qua đời cho nàng biết.

Khiến cho nàng không thể nhìn bà một lần cuối cùng.

Đây là tiếc nuối lớn nhất của nàng.

Mỗi lần uống rượu, nói đến chuyện này là sẽ rơi lệ.

Thu Thu lau nước mắt, cảm thấy mình đã nghĩ rõ rất nhiều chuyện.

Giọng của nàng tràn đầy áy náy: “Xin lỗi Linh Linh, chuyện hủy hợp tác là mình không đúng.”

“Thật ra lần trước đi mua xe với Vương Vân Phong, mình đã gặp được Đường Tụng. Hai người bọn họ có xích mích, nói chính xác hơn là Vương Vân Phong ghen tị với Đường Tụng. Bởi vì nguyên nhân này, nên mới bảo mình hủy bỏ hợp tác. Lúc đó mình quá ngu, cũng quá để ý đến cảm nhận của Vương Vân Phong, nên đã đáp ứng. Là lỗi của mình, bởi vì mình tùy hứng và ấu trĩ, làm việc sai mà còn không nói thật với cậu. Mình cũng là một người tư lợi.”

Trương Linh Linh nghe vậy thì bừng tỉnh, bảo sao!

Nội tâm lại càng ghét Vương Vân Phong hơn, người này quá ích kỷ, quá ghê tởm.

Lại để cho một cô gái thích mình đi làm loại chuyện này cho mình?

Dùng sức ôm bạn thân, Trương Linh Linh an ủi: “Không sao, không sao, đều qua rồi. Đó cũng là Vương Vân Phong sai, lúc trước mình còn tưởng rằng là vì Vương Vân Phong thích cậu, không hi vọng cậu đi lại qua gần với người con trai khác, nên mới bá đạo như vậy.”

“Bây giờ xem ra, hoàn toàn chính là chuyên gia PUA nha. Cậu không thể nuông chiều tên đó, cậu xem Bạch Tĩnh kìa, phải học Bạch Tĩnh cách đối đãi với loại người này.”

“Lát nữa mình đi nói xin lỗi với Đường Tụng được không, giải thích một chút, chuyện này không quan hệ với cậu, chắc Đường Tụng sẽ không trách cậu đâu?” Thu Thu nước mắt rưng rưng nhìn bạn tốt.

Trương Linh Linh vỗ vỗ lưng của nàng: “Chúng ta cùng đi xin lỗi, khi đó mình cũng có lỗi. Thật ra mình nên chủ động liên lạc với Đường Tụng, mà không phải để cậu nói chuyện hủy hợp tác.”

Trương Linh Linh nhớ khi đó, sau khi xác nhận hợp tác thì Đường Tụng lập tức gửi 2000 NDT qua, hiển nhiên là cực kỳ tin tưởng mình.

Nhưng sau khi hủy bỏ hợp tác, mình lại không mở miệng xin lỗi Đường Tụng.

Trái lại còn ngóng trông đối phương chủ động tìm mình hòa giải.

Bây giờ nghĩ lại, là do mình nghĩ quá đương nhiên.

Trương Linh Linh nhìn về phía sân khấu.

Bóng người cao ngất kia đã lui ra dưới sự reo hò và vỗ tay của mọi người.

Rất lâu không thể hoàn hồn.

Bình Luận (0)
Comment