Thần Hào: Ta Thừa Kế Tài Sản Trong Game (Dịch)

Chương 123 - Chương 123: Tôi Ngả Bài, Tôi Là Tỷ Phú

Chương 123: Tôi ngả bài, tôi là tỷ phú Chương 123: Tôi ngả bài, tôi là tỷ phú

Đường Tụng giao đàn cho nhân viên phục vụ.

Quay đầu liền thấy Tiểu Tĩnh bị bạn bè đẩy đến.

Sắc mặt nàng đỏ lên, ấp úng nói: “Đường… Đường Tụng ca ca, hôm nay anh biểu diễn quá tuyệt, bọn em rất sùng bái anh, muốn mời anh qua ngồi uống ly nước với mọi người.”

Nói xong liền nhìn hắn bằng ánh mắt khao khát.

Hai tay đặt trước ngực, có vẻ vô cùng khẩn trương.

Tựa như sợ hắn từ chối.

“Được, cảm tạ các vị mỹ nữ đã mời.” Đường Tụng cười đáp.

Được một cô gái xinh đẹp nhìn bằng ánh mắt nóng bỏng như vậy, hơn nữa đối phương còn ăn mặc rất thanh thuần và gợi cảm.

Đường Tụng cảm thấy mình không thể nói lời từ chối.

Nghe vậy, Tiểu Tĩnh kích động đến suýt nhảy lên.

Đưa bàn tay ra sau lưng, làm một thủ thế ok với đám bạn.

Bạn cùng phòng cũng rất hiểu chuyện, lập tức dọn chỗ của hai người.

Tiểu Tĩnh ngồi xuống bên cạnh Đường Tụng, hai mắt đảo vòng vòng.

Tựa như đang ra hiệu gì đó với đám bạn.

“Đại thần, hết cốc mất rồi, anh dùng cốc của Tiểu Tĩnh nha.” Một bạn cùng phòng rất hiểu chuyện, quả quyết phát động hỗ trợ.

“Cảm ơn.” Đường Tụng nhận cái cốc, đặt ở trước mặt.

Thật ra hắn muốn nói, mình không ngại.

Coi như không có cốc, Tiểu Tĩnh dùng miệng giúp hắn uống nước cũng không ngại.

Tiếp đó, một giọng nói vội vã lại vang lên.

“Bọn tôi còn thừa cốc, Đường Tụng, anh dùng cái này đi.” Nói chuyện chính là Trương Linh Linh vẫn luôn chú ý đến bên này.

Nàng vốn đã lấy hết dũng khí, chuẩn bị tiến lên xin lỗi Đường Tụng, không ngờ con bitch Bạch Tĩnh này lại nhanh chân đến trước.

Lúc này nhìn thấy Bạch Tĩnh và đám bạn giở trò, thì lại không nhịn được.

Lo lắng Đường - lương thiện hiền lành và ngây thơ – Tụng bị đám người này lừa gạt.

Tiểu Tĩnh không ngờ sẽ có người chạy ra gây sự, liền tức đến trợn mắt nhìn qua.

Nhìn thấy là Trương Linh Linh bằng phẳng không có gì lạ.

Lập tức vỗ vỗ ngực nói: “Vì sao phải dùng cốc của cô?”

Trương Linh Linh đang tức đến đau ngực, lập tức kéo Thu Thu qua, vỗ vỗ ngực của nàng rồi nói: “Bọn tôi là bạn của Đường Tụng.”

Thu Thu đỏ mặt liếc nàng một cái, nào có ai mượn ngực của người khác để ra vẻ?

Đường Tụng thấy bầu không khí không đúng, vội vàng cản lại: “Xin lỗi Linh Linh, tôi không biết hai người cũng đến. Nơi này cũng không tệ phải không?”

Trương Linh Linh vẫn không dám nhìn vào mắt Đường Tụng, đỏ mặt nói: “Tiệm này rất tốt, bọn tôi rất thích. Đường Tụng… rất xin lỗi, chuyện lần trước…”

“Không cần xin lỗi, tôi cũng không giận, hơn nữa mỗi người đều có lập trường của mình, tôi hiểu.”

Nói xong, Đường Tụng liếc nhìn Thu Thu ở bên cạnh.

Lúc trước nàng đâm lưng mình, mình đúng là rất giận.

Sau đó, theo tài phú và tâm tính tăng lên.

Lại nhớ đến chuyện ban đầu, chẳng qua chỉ là một nhạc đệm mà thôi.

Thu Thu nhận ra ánh mắt lạnh nhạt của Đường Tụng.

Trái tim co quắp lại, đau khổ không nói ra lời.

Nàng cũng không biết tâm trạng của mình bây giờ là sao, lại phải lấy thái độ gì để đối mặt với đối phương.

Trong lòng nàng, Đường Tụng bây giờ tuyệt đối là một ‘người đàn ông tài năng trác tuyệt, nhưng lại khiêm tốn, thật thà, chịu khổ chịu khó’.

Hơn nữa, ngũ quan tuấn lãng, dáng người cao ngất.

Có thể xưng là nam thần trong nam thần.

Nàng đứng thẳng, lúng ta lúng túng nói: “Xin lỗi Đường Tụng, là lỗi của tôi. Thật ra thì Linh Linh không đồng ý, còn vì thế mà cãi nhau với tôi. Là tôi ép Linh Linh phải hủy bỏ hợp tác. Linh Linh sợ anh giận mình, cho nên mới không dám liên hệ, thật ra Linh Linh rất nhớ anh, có mấy lần nằm mơ còn gọi tên anh.”

Trương Linh Linh đỏ mặt, đưa tay che miệng Thu Thu.

Tiến lại nói nhỏ bên tai nàng: “Cậu nói cái này làm gì, mình không cần mặt sao?”

“Ha ha, đều qua rồi, không nói chuyện này nữa.”

Đường Tụng tự nhiên nhận ra Trương Linh Linh quẫn bách và e lệ.

Đối với người bạn này, hắn vẫn rất có hảo cảm.

Nháy mắt với nàng, cười nói: “Lần này gặp tôi có thấy bất ngờ không? Không giả bộ nữa, tôi ngả bài, tôi là tỷ phú.”

Nói xong, hắn còn nhún nhún vai, ra vẻ rất đắc ý.

Trương Linh Linh nhìn thấy cảnh ngày, tâm trạng khẩn trương lập tức biến mất, mặt mày hớn hở nói: “Chào Đường tổng!”

Đường Tụng cũng cười với nàng.

Trương Linh Linh thấy Đường Tụng vẫn là dáng vẻ như lần gặp đầu tiên, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.

Không còn câu nệ như trước, mà chủ động đứng cạnh Đường Tụng.

Nói một vài chuyện thú vị gần đây.

Bản thân nàng cũng rất cởi mở, nói vài câu lại cười vui vẻ.

Đôi mắt nhìn chằm chằm vào Đường Tụng, lại càng thấy động lòng.

Nhớ lại những ngày vừa qua, tựa như nói thế nào cũng không hết chuyện.

Tiểu Tĩnh thấy hai người càng nói càng hăng, nội tâm lại thấy không vui.

Liền tự rót một ly nước quả, uống xong lại đưa qua: “Đường Tụng ca ca, anh vừa biểu diễn vất vả, mau uống ngụm nước đi.”

“Cảm ơn.” Đường Tụng cũng không khách khí, thuận tay nhận lấy.

Ngay sau đó, liền cảm thấy ngón tay trắng nõn của Tiểu Tĩnh nhẹ nhàng lướt qua lòng bàn tay mình.

Cũng không biết là cố ý hay vô tình.

Tiểu Tĩnh nhíu mày nhìn Trương Linh Linh, lại cắt miếng thịt, đưa nĩa đến bên mép hắn.

Chóp mũi hắn có từng trận nước hoa, là từ người Tiểu Tĩnh truyền đến.

Mùi hương rất cao cấp, mang theo mùi cỏ cây khá nhạt.

Đường Tụng rất thích, nghĩ thầm lát nữa hỏi Tiểu Tĩnh một câu, mua cho Trình Nhạc Nhạc và Đổng Ngọc Ngôn hai chai.

Sau đó liền há mồm cắn miếng thịt, ừm, rất ngon.

Trương Linh Linh thấy Bạch Tĩnh lại giở trò, vốn định lấy Vương Vân Phong ra để châm chọc đối phương.

Nhưng nghĩ Thu Thu còn ở bên cạnh, nên không nói đến đề tài này.

Nàng kéo tay Thu Thu, hầm hừ nói: “Đường Tụng, vậy bọn tôi đi ăn cơm trước, lát nữa rảnh nhớ qua trò chuyện nha.”

“Được!” Đường Tụng gật đầu một cái.

Nhìn thấy tình địch rốt cuộc cũng rời đi, Tiểu Tĩnh lại cười ngọt hơn.

Tự động viên mình, rồi lấy điện thoại ra, xấu hổ nói: “Đường Tụng ca ca, hôm nay em rất vui, tiệm này cũng rất tốt, có thể chụp chung một tấm không?”

Đường Tụng cười nói: “Đương nhiên là được.”

Tiểu Tĩnh nghe vậy thì vui vẻ kêu lên, tựa như đang thị uy với Trương Linh Linh và Thu Thu.

Trực tiếp dán lại gần.

Cảm nhận được mềm mại nơi cánh tay, tay trái của Đường Tụng bị nàng ôm vào ngực, lại không biết đặt ở đâu.

Không thể làm gì khác hơn là bỏ lên đôi đùi đẹp tất đen của đối phương.

Đi lên chút nữa, chính là khu vực…

Tiểu Tĩnh cảm thấy một bàn tay to lớn ấm áp phủ lên chân mình.

Toàn thân run rẩy, nhẹ nhàng khép chân lại, sau đó dán vào chặt hơn.

Lúc chụp ảnh, có thể là do ánh sáng không đủ, nên hai người dùng thời gian rất dài, mới có thể nhận được tấm ảnh hài lòng.

Bình Luận (0)
Comment