Trên đường, Đường Tụng chọn bừa một hàng ăn sáng.
Lái xe vào chỗ đậu xe thu phí bên đường.
Bắt đầu xếp hàng chọn đồ ăn.
Khi đến lượt hắn, cô gái phụ trách lại bắt đầu ấp úng, nói không lên lời.
Khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng, thỉnh thoảng lại liếc trộm Đường Tụng.
Bóng người anh tuấn cao ngất, mặc quần áo cao sang lại thời thượng.
Gió thu thổi qua mái tóc rối và vạt áo của hắn, tạo thành một bức tranh đường phố vô cùng rung động lòng người.
Lúc này lại đứng trước một số quầy hàng cũ nát, tạo thành một loại tương phản khổng lồ.
Cũng khiến cho hắn trở nên cực kỳ xuất chúng.
Cảm giác ánh mắt như có như không ở chung quanh, Đường Tụng chỉ cười nhạt.
Nhìn trộm hắn đa số đều là nữ sinh trẻ tuổi, trong mắt còn không thiếu nóng bỏng và xấu hổ.
Nhưng cũng không có ai dám đi lên tán tỉnh.
Đường Tụng bây giờ, đã quen với cái thân phận nam thần rồi, cũng không lạ gì mấy chuyện này.
Suy nghĩ một chút, liền chọn 2 lồng bánh bao hấp, 2 trứng kho tương và một bát hoành thánh.
Theo tố chất thân thể tăng lên, sức ăn của hắn cũng nhiều hơn.
Thanh toán xong, ngồi chờ bữa sáng thì lại nhận được tin của Trình Nhạc Nhạc.
“Hôm qua quá hưng phấn, nên ngủ muộn, rạng sáng 4 giờ đã tỉnh lại. Không ngủ được thì lại nhớ đến anh, nếu như có anh ở bên cạnh, em nhất định sẽ ngủ rất say.”
Trình Nhạc Nhạc bình thường không thích nói mấy lời sến như này.
Hiển nhiên là nhận được tin nhắn tình yêu của Đường Tụng vào sáng sớm, khiến cho Trình Nhạc Nhạc có chút ‘được yêu mà sợ’.
Đường Tụng lập tức trả lời: “Chờ em vào học, là có thể ngủ chung với anh, cũng không cần lo bị bác chúng ta phát hiện. Ôm một cái.gif.”
“Ừm!” Trình Nhạc Nhạc còn gửi một emoji đỏ mặt.
Đường Tụng lại dặn dò vài câu, bảo nàng chú ý an toàn, lúc này mới kết thúc.
Ăn sáng xong, đi đến phòng cà phê.
Kiểm tra một vòng, lại khuyến khích mọi người vài câu.
Sau đó Đường Tụng trở về phòng làm việc.
Mở máy tính lên, bắt đầu tập trung biên tập video.
Với tư cách là nguồn thu nhập lớn nhất bây giờ, khẳng định là phải coi trọng nhiệm vụ này.
…
8 giờ sáng, đồng hồ báo thức làm Đổng Ngọc Ngôn tỉnh giấc.
Để cho nàng vẫn chưa thỏa mãn với giấc mơ vừa rồi.
Bởi vì tiền lương tăng lên trên phạm vi lớn, mỗi ngày nàng đều gọi xe đi làm, nên không cần lo lắng đến muộn.
Hơn nữa, công ty còn thanh toán phí gọi xe, điều này khiến nàng rất hài lòng.
Liếm liếm bờ môi khô khốc.
Suy nghĩ miên man, lại cầm điện thoại trên đầu giường, tắt chuông báo thức.
Gãi mái tóc rối bời.
Đổng Ngọc Ngôn ngáp ngồi dậy.
Bộ quần áo ngủ trên người hơi xuệch xoạc, để lộ ra vòng eo tinh tế trắng như tuyết, và xương quai xanh tinh xảo.
Ngốc một lát, lúc này mới chú ý đến tin nhắn chưa đọc trên điện thoại.
Thờ ơ mở ra xem, lập tức không còn buồn ngủ.
Hai mắt Đổng Ngọc Ngôn trợn tròn, nước miếng chảy nơi khóe miệng.
Trong ảnh, Đường Tụng mặc áo sơ mi trắng, bên ngoài là âu phục tím nhàn nhã.
Ngũ quan tuấn mỹ, hai mắt đen sáng, nụ cười yếu ớt nơi khóe miệng.
Hắn ngồi trong chiếc Porsche, cực kỳ giống với chủ tịch bá đạo trong tiểu thuyết.
Cũng cực kỳ giống với dáng vẻ của Đường Tụng ở trong giấc mơ của nàng.
Đổng Ngọc Ngôn nhìn chằm chằm vào tấm ảnh một lúc lâu, mới phản ứng được.
Bộ âu phục này, chính là bộ Armani mình tặng Đường Tụng.
“Thật là đẹp trai!” Đổng Ngọc Ngôn không nhịn được mà lẩm bẩm.
Lại rúc vào chân mà cười ngây ngô.
Nằm mơ cũng không ngờ được, đời này mình lại có thể tìm được một người bạn trai như vậy.
Đổng Ngọc Ngôn càng xem càng thích, tay phải từ từ đưa vào trong chăn.
Sáng sớm, trai hay gái đều ‘ngóc đầu’ nha.
Vào một sáng sớm ngày thu xinh đẹp, lại có tài liệu làm phép tốt như vậy.
Tốt xấu gì cũng phải phát huy tài năng của một ma pháp sư hệ thủy chứ?!
Tuy rằng nàng chỉ là một ma pháp học đồ nho nhỏ, nhưng mà cũng đã sở hữu ảo diệu và huyền bí của nguyên tố thủy.
Nàng thiếu không phải là thiên phú, mà chỉ là kinh nghiệm!
Ngay sau đó, đặt màn hình điện thoại ở bên gối.
Ngay sau đó, Đổng Ngọc Ngôn nghiêng người nhìn màn ảnh, giải phóng hai tay, bắt đầu thi triển thủ thế phức tạp của ma pháp.
Ngay sau đó, tiếng ngâm tụng chú ngữ đã vang lên trong chăn, xin chú ý, loại ngâm tụng ma pháp này rất cổ xưa và thần bí, còn mang theo giai đoạn đặc biệt, tựa như ẩn giấu huyền bí của vạn vật sinh sôi, của khởi nguyên vũ trụ.
Ngay sau đó, từng luồng nguyên tố hệ thủy bắt đầu hội tụ, trong phút chốc đã chảy xiết như suối nhỏ, chảy xuống trong bụi cỏ rậm rạp.
Ngay sau đó, toàn thân nàng bắt đầu run rẩy, đã đến giây phút quan trọng nhất của làm phép.
Ngay sau đó, trong không khí tràn ngập một mùi vị khó hiểu, tựa như có thứ gì đó xuất hiện!
Ngay sau đó, lương thiện bị áp chế trong giây lát, tà ác bắt đầu trọng sinh trong bóng tối!
Đổng Ngọc Ngôn tiếp tục gia tăng tốc độ làm phép.
Sắc mặt đỏ như máu, chân mày nhíu chặt, giống như đang phải chịu đựng thứ gì đó.
Hiển nhiên, trong quá trình làm phép, sẽ kèm theo ma lực xói mòn.
Nàng còn đang đấu tranh với tà ác trong lòng mình.
Đây đã là lần thứ hai!
Nhìn nụ cười yếu ớt của Đường Tụng ở trong ảnh, Đổng Ngọc Ngôn tựa như được khích lệ và cổ vũ.
Tiếp tục làm phép, tiếp tục cố gắng, tiếp tục rèn luyện ý chí của bản thân.
Đổng Ngọc Ngôn cảm giác mình sắp đột phá rồi!
Đây là… mùi vị của biển!
Một ma pháp học đồ nho nhỏ, đang bước thêm một bước trên con đường ma pháp sư.
Tại giây phút quan trọng nhất, tiếng gõ cửa vang lên.
Cốc cốc cốc…!
Cốc cốc cốc…!
“Tiểu Ngôn Ngôn, mau rời giường, sắp muộn rồi đấy.” Là giọng của Từ Tình.
Rất nhiên nhiên, Đổng Ngọc Ngôn làm phép quá lâu.
Chủ yếu là vì thi triển loại ma pháp hệ thủy quy mô lớn như vậy, cũng không phải là một chuyện dễ dàng gì.
“A!” Tiếng ngâm xướng tiêu hồn thực cốt, mang theo vẻ cổ xưa mà thần bí.
Nguy! Ma lực trong cơ thể đang xói mòn.
Toàn thân Đổng Ngọc Ngôn run rẩy.
Bộ quần áo ngủ của nàng đã ngổn ngang.
Hiển nhiên là bị ma pháp phản phệ.
Vị trí của hai tay cũng rất không đúng, lúc lên lúc xuống, tựa như đang cố gắng cứu vãn pháp trận đã bị Từ Tính quấy rối.
“Này! Này! Tiểu Ngôn Ngôn, cậu nghe thấy không? Cậu ốm à? Sao cứ có âm thanh gì lạ thế?” Từ Tình hơi lo lắng.
Chỗ làm của nàng khá gần, mà Đổng Ngọc Ngôn thì khá xa, nên giờ này thường đã ra khỏi nhà.
Bây giờ còn chưa tỉnh, chẳng lẽ bị sốt?
“Tình Tình, hôm nay mình xin nghỉ nửa ngày, thấy hơi mệt…” Đổng Ngọc Ngôn uể oải hô lên.
Từ Tình nghe vậy, vội vàng nói: “Sao vậy, có cần mình đi viện với cậu không?”
“Không cần, tối qua mình thức đêm đọc tiểu thuyết, ngủ quá muộn, mình ngủ thêm một lát là được.” Đổng Ngọc Ngôn vẫn uể oải.
“Được rồi, vậy cậu chú ý nghỉ ngơi, mình đi làm trước.”
Lúc này Đổng Ngọc Ngôn mới thở phào một hơi.
Một màn vừa rồi quá kích thích, khiến cho nàng trải nghiệm được cái gọi là bay lên trời xanh.
Đến bây giờ vẫn còn chưa tỉnh táo lại, đôi mắt vẫn hơi ngốc trệ.
Cầm điện thoại lên, lập tức nhắn cho Đường Tụng: “Mình rất tốt, đang đánh chữ bằng hai tay…”
Kèo này, phải nói là trêu ghẹo đến cực hạn.
Đổng Ngọc Ngôn đắc ý cười trộm trong chăn.
Ken két…!
Tiếng cửa mở vang lên, Đổng Ngọc Ngôn bị dọa cho giật mình.
Rất nhanh, đã nhận được tin nhắn của Từ Tình: “Ngọc Ngôn, mình mua bữa sáng cho cậu, để ở trên bàn, dậy thì nhớ ăn.”
Tiếp đó, cửa chính lại đóng lại.
Đổng Ngọc Ngôn cảm thấy bạn thân quá tốt, nội tâm rất ấm áp.
Đang suy tính, có nên giới thiệu Đường Tụng cho nàng hay không.
Giấu nàng mãi, có vẻ rất hẹp hòi.