Trình Nhạc Nhạc toàn thân bủn rủn vô lực, cơm tối hai người trực tiếp gọi đồ ăn ngoài.
Ăn cơm xong, lại ôm nhau thủ thỉ một lúc.
Trình Nhạc Nhạc tự nhiên là ở lại qua đêm.
Bây giờ còn chưa chính thức khai giảng, thời gian tương đối tự do.
Khôi phục chút sức lực, Trình Nhạc Nhạc liền chạy đi tắm rửa.
Đường Tụng ngồi ở phòng khách, âm báo wechat vang lên không ngừng.
Cầm điện thoại lên xem, là tin nhắn của Liễu Bảo Nguyệt.
Với tính cách của nàng, khẳng định là có việc gấp.
Mở khung chat ra xem.
Liễu Bảo Nguyệt: “Tiểu Tụng, mấy ngày nay tôi đã hỏi giúp ông, có hai công ty đang tuyển nhân viên, phúc lợi và đãi ngộ đều không tệ.”
Liễu Bảo Nguyệt: “Gửi sơ yếu lý lịch qua đây, tôi đi gửi giúp cho.”
Liễu Bảo Nguyệt: “Có đấy không? Mau trả lời đi!”
Đường Tụng lập tức đáp lại: “Đây!”
Liễu Bảo Nguyệt: “Sơ yếu lý lịch! Sơ yếu lý lịch! Mau gửi qua đây!”
Đường Tụng: “Không cần! Tôi ở Yến Thành rất tốt, tạm thời không định đi Đế Đô.”
Liễu Bảo Nguyệt: “Đồ ngốc! Giờ rất khó tìm việc làm. Tôi đã tìm quan hệ rồi, có thể trực tiếp vào vòng phỏng vấn, thậm chí còn có thể lấy được đề phỏng vấn trước. Vấn đề ăn ở cũng không cần lo, tôi sẽ sắp xếp hết.”
Đường Tụng: “Nếu tôi nhớ không nhầm, bà chỉ thuê một phòng 13 mét vuông, chẳng lẽ là để chúng ta ngủ chung?”
Liễu Bảo Nguyệt: “Nếu ông đến Đế Đô làm việc, chúng ta có thể cùng thuê một phòng ở đường vành đai 5. Tôi vừa lĩnh lương rồi, hơn nữa còn có tiền để dành, vừa đủ đóng tiền cọc. Ngoài trừ di chuyển hơi xa, thì không còn vấn đề gì.”
Liễu Bảo Nguyệt: “Sau này cuối tuần tôi sẽ nấu cơm cho ông ăn, ông cũng biết, tôi nấu ăn rất ngon.”
Đường Tụng rất hiểu tính tình của Liễu Bảo Nguyệt.
Khi nàng nói những câu này, khẳng định là đã đi tìm nhà ở đường vành đai 5 rồi.
Chỉ thiếu ký hợp đồng thôi.
Nếu là Đường Tụng của lúc trước, hắn chắc chắn sẽ từ chối một Liễu Bảo Nguyệt chủ động như vậy.
Đáng tiếc, hắn không còn là Đường Tụng của ngày xưa nữa.
Suy nghĩ một chút, đáp: “Bảo Nguyệt, chờ một thời gian nữa tôi sẽ đến Đế Đô thăm bà. Nhắc đến thì sau khi tốt nghiệp, chúng ta vẫn chưa gặp mặt, không biết bà sống thế nào?”
Liễu Bảo Nguyệt nhận ra hắn có ý từ chối: “Tiểu Tụng, có phải xảy ra chuyện gì rồi không? Có băn khoăn gì sao? Tôi cũng nghe thấy chuyện chân của cha ông rồi, đừng lo, tôi đã tìm người giúp lấy số ở bệnh viện Đế Đô rồi.”
Đường Tụng kinh ngạc hỏi: “Sao bà biết chuyện này?”
Liễu Bảo Nguyệt: “Ông đột nhiên vay tiền, còn không chịu nói nguyên nhân, tôi nghĩ nhà ông có chuyện, cho nên gọi điện thoại hỏi mẹ ông.”
Hai người đều ở cùng một trấn, nhà cách nhau không xa.
Liễu Bảo Nguyệt thường xuyên tìm hắn chơi, rất quen với cha mẹ hắn.
Đường Tụng: “Không phải vì chuyện này, tôi tìm được việc làm rồi, còn chưa kịp nói với bà thôi.”
Liễu Bảo Nguyệt đột nhiên yên lặng, không đáp lại.
Nhất định là đau lòng.
Đường Tụng an ủi: “Đừng đau lòng, chờ tôi đến Đế Đô, sẽ cho bà một niềm vui bất ngờ.”
Liễu Bảo Nguyệt: Tức hổn hển.jpg.
Liễu Bảo Nguyệt: “Đồ không có lương tâm, vì chuyện của ông, tôi đã nợ ân tình của rất nhiều người.”
Đường Tụng lại an ủi: “Vậy thì chờ gặp mặt, tôi sẽ cảm ơn ba thật tốt. Ôm một cái.jpg.”
Liễu Bảo Nguyệt: “Tốt nhất là mau qua đây.”
Đường Tụng: “Bà nhớ phải chăm sóc mình, đừng thức đêm nhiều.”
…
Liễu Bảo Nguyệt nhận được tin của Đường Tụng, liền nhỏ giọng thở dài.
Nhìn chằm chằm vào khung chat một lúc lâu.
Bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị tan làm.
Nhậm chức hơn ba tháng, tăng ca đã trở thành thói quen.
Trở về trước 8 giờ tối, đó đã là sớm rồi.
Kéo cửa kính, đang định checkin về nhà.
Lại nhận được tin nhắn của đồng nghiệp: “Bảo Nguyệt, đến phòng họp một chút, tổng biên tập đang tìm kìa.”
Liễu Bảo Nguyệt lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
Được rồi, hôm nay lại phải tăng ca.
Vừa mới vào phòng họp.
Tổng biên tập họ Lý liền mở miệng nói: “Bảo Nguyệt, cho cô một nhiệm vụ khẩn cấp. Chỉnh lý và sửa sang lại tài liệu của ‘series đồng hồ Vacheron Constantin’ này đi. Gửi vào hòm thư của tôi trước giờ làm ngày mai. Chúng ta có một hình ảnh bị vi phạm bản quyền, cần phải sửa lại. Đề tài trước mắt chính là cái này, cô về chuẩn bị cho tốt đi.”
Liễu Bảo Nguyệt sửng sốt một chút, vội vàng nói: “Tổng biên tập, trước kia tôi đều làm chuyên đề về mỹ phẩm, không quen thuộc với đồng hồ đeo tay cho lắm, thời gian ngắn như vậy, tôi sợ…”
Tổng biên tập ngắt lời: “Nếu cô đã chuyển qua tổ chuyên mục đồng hồ đeo tay, vậy thì phải tập trung vào đồng hồ. Như vậy đi, để Lý Á Quân giúp cô, có gì không hiểu thì có hỏi cậu ta. Tối nay hai người vất vả một chút, người trẻ tuổi phải có nhiệt huyết, đừng sợ này sợ nọ.”
“Vâng tổng biên tập, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.” Lý Á Quân vội vàng đứng dậy.
Liễu Bảo Nguyệt không thể làm gì khác hơn là gật đầu, nội tâm thì lại rất buồn bực.
Nàng vốn đang làm tốt ở tổ mỹ phẩm, hai ngày trước lại bị kéo qua bên tổ đồng hồ đeo tay.
Đối mặt với lĩnh vực mới, có thể đoán là công việc sẽ khó khăn ra sao.
Hơn nữa, mỹ phẩm thuộc về chủ đề hấp dẫn.
Thuộc về nghiệp vụ chạm tay có thể bỏng trong các bộ phận.
Mặc kệ là tiền lương thưởng hay phát triển cá nhân, thì đều hơn xa tổ đồng hồ đeo tay này.
Tổng biên tập vỗ vỗ tay, để mọi người tập trung qua đây, lại nói tiếp: “Còn có một việc, bộ môn chúng ta cần hai người đi Ma Đô tham gia hoạt động kỷ niệm 190 năm…. Hi vọng mọi người giữ vững tinh thần…”
Sau khi tan họp, Liễu Bảo Nguyệt uể oải trở về chỗ làm việc, bắt đầu chuẩn bị tài liệu.
Đồng nghiệp cầm máy tính tiến lại gần, vẻ mặt tươi cười.
“Bảo Nguyệt, trước kia tôi có viết bài liên quan đến series, tất cả đã gửi vào hòm thư của cô. Cô có thể tham khảo, nếu cần hình ảnh và tài liệu khác thì có thể nói với tôi, tôi sẽ tìm giúp. Có rất nhiều tài liệu vì tránh vi phạm bản quyền, nên chúng ta phải tự quay chụp hoặc thu thập từ nơi khác.”
“Để tôi giới thiệu cho cô về series này đi. Series Vacheron Constantin nhìn qua…”
Liễu Bảo Nguyệt ra vẻ nghiêm túc lắng nghe, nhưng nội tâm thì đang kêu gào không ngừng: “Ai muốn nghe anh nói những thứ này chứ! Này! Tôi hoàn toàn không có hứng thú với mấy thứ này, còn nữa, anh đừng tiến lại gần, hôi quá.”
…
10 giờ tối, Liễu Bảo Nguyệt cõng laptop trở về chỗ ở.
Vặn vẹo cái cổ và cổ tay mỏi nhừ.
Nước mắt bắt đầu đảo quanh hốc mắt, nội tâm ủy khuất còn khó chịu hơn cả đau đớn ở thân thể.
Thật sự là quá bắt nạt người, tăng ca hai ngày cuối tuần thì cũng thôi.
Buổi tối còn sắp xếp công việc khác.
Thật sự muốn gào lên với lãnh đạo: ‘Thế giới rộng lớn như vậy, tôi muốn đi xem một chút’.
Sau đó trực tiếp từ chức, không chịu cơn tức giận này nữa.
Đáng tiếc, vất vả lắm mới vào được công ty trong mơ.
Còn không kiếm được tiền, chưa tích lũy đủ kinh nghiệm, vẫn không có thành tích gì đáng nói.
Cứ ra đi như vậy, nàng không cam lòng.
Nhìn đi nhìn lại tin nhắn của Đường Tụng, nước mắt rốt cuộc trào ra.
Liễu Bảo Nguyệt nằm sấp trên giường, nghẹn ngào một lúc, xoa xoa cái mũi chua xót, lại gửi tin nhắn qua: “Tiểu Tụng, tôi sẽ chú ý nghỉ ngơi, ông cũng vậy, đừng tăng ca quá muộn.”
Lau nước mắt, lấy bộ quần áo ngủ trong cái tủ treo quần áo đơn giản.
Sau khi rửa mặt xong, liền đắp mặt nạ, như vậy sẽ không nhìn ra hốc mắt sưng đỏ kia.
Lấy điện thoại ra, tự selfie một tấm ảnh tươi cười, rồi gửi cho Đường Tụng.
Tay phải nắm lại, tự động viên bản thân một chút, rồi lấy laptop tiếp tục làm việc.
Mặc kệ hiện thực tàn khốc cỡ nào, nàng tuyệt đối cũng không nhận thua.