Sáng sớm, hai người cùng thức dậy.
Sau khi rửa mặt thay quần áo xong.
Trong ánh mắt khiếp sợ của Trình Nhạc Nhạc, Đường Tụng bê một thùng iphone đi ra.
“Nếu muốn thì lấy một cái.” Đường Tụng đưa thùng cho nàng: “Điện thoại này hơi to, anh đã mua cho em 13 Pro nhỏ hơn, hai ngày nay sẽ gửi đến trường.”
“Không cần, em chờ hai ngày là được.” Trình Nhạc Nhạc cũng không từ chối, dù sao cũng đã nhận nhiều rồi.
So với 1 triệu và xe Porsche, một cái điện thoại là không đáng nhắc tới.
Lập tức tò mò hỏi: “Anh định đi bán điện thoại à?”
“Đương nhiên là không, là quà trung thu của người khác. Anh không dùng hết, định mang đi tặng.” Đường Tụng cười lắc đầu.
Sau đó lại nghĩ tới cái gì, rút một tập thẻ mua đồ ra: “Cầm đi, bình thường mua đồ trên internet thì dùng, hoặc là tặng cho cha mẹ họ hàng cũng được.”
Trình Nhạc Nhạc nhận lấy, thấy là thẻ mua đồ trị giá 2000 NDT, chỗ này phải 20.000, 30.000 là ít.
Nàng nhìn ánh mắt của Đường Tụng, liền gật đầu.
Một câu ‘cầm đi’, vượt qua tất cả ‘có cần hay không’.
Đường Tụng luôn đơn giản mà thẳng thắn như vậy.
Vừa tôn trọng nàng, lại đang yên lặng bảo vệ nàng.
Giấy báo trúng tuyển, học phí, phí sinh hoạt, điện thoại, xe, quần áo..
Những thứ này, hoặc lớn hoặc nhỏ, đều lặng lẽ sắp xếp hết.
Nào có cô gái nào chịu nổi chứ?
Chỉ sợ là nam, cũng sẽ bị bẻ cong.
Dù sao cũng nợ Đường Tụng nhiều như vậy rồi, không kém chút này.
Cùng lắm thì dùng cả đời để trả lại, trở thành một người phụ nữ hữu dụng.
Đi xuống bãi đỗ xe, nhét thùng điện thoại vào sau cốp.
Đường Tụng đưa Trình Nhạc Nhạc đi ăn sáng, sau đó lại đưa nàng về trường.
Lúc này mới đi đến phòng cà phê.
Chỉ còn hai ngày nữa là nhiệm vụ kinh doanh sẽ kết thúc, hắn rất mong chờ phần thưởng lần này.
Khi Trình Nhạc Nhạc đi vào phòng ký túc xá, lập tức bị đám bạn cùng phòng hỏi thăm.
Từ nụ cười rạng rỡ trên mặt nàng, người bình thường đều có thể nhận ra tối qua nàng đi đâu làm gì.
Ngô Tư Kỳ có quan hệ tốt với nàng còn hỏi kỹ càng.
Lý Mạt từng có kinh nghiệm yêu đương, cũng trực tiếp hỏi nàng.
Những câu nói to gan lớn mật này, làm Ngô Tư Kỳ không dám trả lời.
…
Đại học sư phạm Yến Thành, ký túc xá nữ.
“Linh Linh, Đường Tụng chủ động hẹn cậu?” Thu Thu nhìn Trương Linh Linh đang ăn diện, hâm mộ hỏi một câu.
Trương Linh Linh hơi đỏ mặt: “Đúng vậy, mình cũng không ngờ được. Làm mình hôm qua không ngủ ngon, còn mơ thấy vài thứ. Thu Thu, cho mình mượn chiếc váy đầm màu hồng kia nhé.”
Thu Thu trực tiếp mở tủ lấy váy, đặt lên trên giường.
Trên mặt mang theo vẻ khao khát, hỏi: “Đường Tụng có nói là chuyện gì hay không? Có phải muốn quay video cùng chúng ta không?”
Trương Linh Linh cau mày, nói đến chuyện này thì nàng lại đau đầu.
Lần trước nàng mắng Vương Vân Phong, đến giờ vẫn chưa hết giận.
“Không biết, cậu cũng xem video của Đường Tụng rồi đúng không? Cô gái tên Lỵ Lỵ kia quay rất tốt, không biết hai người có quan hệ gì nữa, thấy quay video rất thân mật.”
Nói đến đây, hai người lại yên lặng.
Thu Thu mím môi một cái, ngập ngừng nói: “Là lỗi của mình, đã hại cậu.”
“Được rồi, không nói chuyện này nữa, cậu thấy video ngày hôm qua của Đường Tụng không?” Trương Linh Linh ôm Thu Thu.
Thu Thu có hơi mất tự nhiên: “Ở biệt thự, lái Panamera, xem ra Đường Tụng nói mình là tỷ phú, cũng không phải nói đùa.”
Trương Linh Linh cười khổ nói: “Cho nên nói, coi như không có tên Vương Vân Phong kia, Đường Tụng cũng coi thường mình, chúng ta không phải người cùng đẳng cấp.”
“Không phải hẹn cậu ra ăn cơm sao? Nói không chừng là có ý với cậu.” Thu Thu an ủi.
Trương Linh Linh buồn bực nhìn ‘bình thường không có gì lạ’ của mình, lại nhéo ngực của Thu Thu một cái: “Nếu mình có dáng người giống cậu, may ra còn có hi vọng.”
Thu Thu đỏ mặt lùi về sau: “Đừng động tay động chân.”
“Nói thật, Thu Thu, cậu có nghĩ đến chuyện theo đuổi Đường Tụng không? Đường Tụng ưu tú hơn Vương Vân Phong rất nhiều, đẹp trai hơn, nhiều tiền hơn, có tài hơn, lại còn thú vị hơn nữa.” Trương Linh Linh nhìn thẳng vào mắt Thu Thu hỏi: “Một người ưu tú như vậy, bỏ lỡ liền mất cơ hội.”
Ánh mắt Thu Thu hơi tránh né: “Cậu thích Đường Tụng cơ mà? Sao lại bảo mình theo đuổi?”
“Còn không phải là sợ không cạnh tranh được với những đối thủ kia sao! Bạch Tĩnh này, còn cả Lỵ Lỵ kia nữa, mình cảm thấy mình không so được với bọn họ.” Trương Linh Linh hơi buồn bực: “Hay là chị em chúng ta cùng lên đi? Nếu chúng ta song kiếm hợp bích, khẳng định có thể bắt lấy Đường Tụng.”
“Cùng lên?” Thu Thu bị câu này làm cho khiếp sợ, vội vàng nói: “Cậu đừng nói nhảm! Xem nhiều phim quá rồi à?!”
Trương Linh Linh le lưỡi, hoạt bát nói: “Chỉ đùa thôi mà, nhưng loại nam thần đỉnh cấp như vậy, mình không có chút lòng tin nào. Nếu không phải cậu và Đường Tụng có mâu thuẫn, mình cũng không ngại kết hợp hai người. Chỉ nói đến bề ngoài, cậu còn đẹp hơn Bạch Tĩnh và cả Lỵ Lỵ kia.”
Thu Thu không biết nói gì, nội tâm rối bời.
Nàng nhớ lại lần đầu gặp mặt, khi đó ánh mắt của Đường Tụng nhìn nàng rất nóng bỏng.
Thân thể lại không nhịn được là run nhẹ.
“Được rồi, mau tham mưu cho mình đi. Mình đang nghĩ xem là có nên mặc lót ngực không, bằng không mặc váy không đẹp.”
Trương Linh Linh cầm váy của Thu Thu lên thử.
Thu Thu vẫn đang suy nghĩ miên man, nội tâm không hề bình tĩnh, nói: “Không cần đâu, mình cảm thấy Đường Tụng sẽ không thích ngực giả, chẳng may Đường Tụng nhất thời hưng phấn, muốn sờ thử một cái thì sao?”
Trương Linh Linh ngẩn người, sắc mặt lập tức đỏ bừng: “Vậy… vậy thì càng phải mặc.”
…
“Tôi đến tầng hai của nhà hàng! Anh cứ bận rộn trước đi, khi nào rảnh lại xuống.”
10: 30 trưa, Đường Tụng nhận được wechat của Trương Linh Linh.
Sớm hơn thời gian hẹn một chút.
Cũng vừa hay là giờ nghỉ ngơi.
Đường Tụng lấy một bộ điện thoại đã chuẩn bị, lại rút mấy tấm thẻ, lúc này mới đi xuống.
Mời người ta giúp đỡ, khẳng định phải có thành ý.