Bạch Tĩnh tựa như bị sự tồn tại của Trương Linh Linh kích thích.
Hơn nữa Đường Tụng không mặc thời trang, khiến cho nàng trở nên to gan hơn rất nhiều.
Trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Đường Tụng, còn dán lại gần.
Để lộ ra nụ cười xinh đẹp, cơ thể tràn đầy hơi thở thanh xuân ngả về phía hắn.
Mùi nước hoa hỗn hợp với mùi cơ thể kéo tới, khiến cho Đường Tụng thấy rất thoải mái.
Quét mắt nhìn qua, có thể thấy bộ ngực cao vút của Tiểu Tĩnh tạo thành một đường cong hoàn mỹ trên chiếc áo sơ mi trắng.
Đôi tất trắng để lộ hơn nửa bắp đùi trắng nõn, cực kỳ hấp dẫn ánh mắt.
Một màn rung động lòng người này, để cho tay Đường Tụng hơi rục rịch.
Theo bản năng muốn đặt vào nơi trắng nõn không tì vết kia.
Nhớ lại cảm giác như tơ lụa lần trước, có thể liều mạng với Dove.
Nhìn thấy Bạch Tĩnh, hai mắt Trương Linh Linh cũng rực cháy.
Lại là Bạch Tĩnh?
Sao lần nào cũng có Bạch Tĩnh?
Lại còn ăn mặc như vậy nữa!
Tiểu Tĩnh nhẹ nhàng đẩy hộp quà qua: “Đường Tụng ca ca, đây là điện thoại em mua tặng anh. Lần trước thấy điện thoại của anh cũ rồi, em nhờ người quen mua Mate 50 RS Porsche Design. Không biết anh có thích hay không nha.”
Trương Linh Linh ở bên cạnh nghe vậy, cả người đều choáng.
Đường Tụng vừa tặng cho nàng một chiếc điện thoại, nàng còn chưa kịp đáp lẽ.
Bạch Tĩnh đã trực tiếp nhảy ra tặng quà, cái này khiến nàng có chút không ngóc đầu lên được.
Đường Tụng không ngờ cô bé mới quen này lại tặng quà cho mình, tâm lý thấy hơi kỳ lạ.
Luôn có cảm giác như ăn bám.
Mở hộp quà ra xem, ngoại trừ điện thoại thì còn có tai nghe bluetooth, smart watch, vỏ điện thoại…
Lại nhìn chiếc iphone mới đổi trong tay, mình vừa đổi không đến hai ngày mà.
Nhưng Đường Tụng cũng không muốn cô phụ tấm lòng của cô bé này: “Cảm ơn, anh rất thích. Vừa hay anh cũng có một chiếc Porsche, chiếc điện thoại này rất hợp.”
“Anh thích thì tốt.” Bạch Tĩnh nghe vậy, lập tức mặt mày hớn hở.
Mượn cơ hội này, tựa đầu vào người Đường Tụng.
Trương Linh Linh thấy một màn này, trong lòng đang rỉ máu, không nhịn được mà mở miệng nói: “Đường Tụng, lần trước hủy hợp tác thật ra là do Vương Vân Phong yêu cầu, tên kia rất xấu xa, rất ghê tởm. Bạch Tĩnh, nghe nói cô qua lại rất gần với Vương Vân Phong, sau này nhớ phải cẩn thận một chút.”
Hôm nay Thu Thu không ở đây, Trương Linh Linh có thể tung tuyệt chiêu.
Đường Tụng nghe vậy thì ngẩn người.
Thế giới này thật là nhỏ, Tiểu Tĩnh cũng quen Vương Vân Phong?
Nhưng cũng không có gì lạ, dù sao bọn họ đều học cùng trường.
Cũng đều là người xuất chúng, nên biết nhau cũng không có gì lạ.
“Chị Linh Linh, chị cũng học ở sư phạm?” Bạch Tĩnh không ngờ tình địch này lại là bạn cùng trường, hơn nữa còn biết mình.
Vội vàng giải thích: “Nhưng chị hiểu lầm rồi, tôi không thân với Vương Vân Phong, hơn nữa còn block tên đó rồi, không tin thì chị xem đi.”
Nói xong còn đưa điện thoại qua.
Lại nhìn trộm phản ứng của Đường Tụng.
Nghe ý của Trương Linh Linh, hai người còn có mâu thuẫn.
Tuy rằng nàng không có gì với Vương Vân Phong, nhưng nàng vẫn sợ Đường Tụng tức giận, thấy hơi khẩn trương.
“Nghe nói cô còn tặng Vương Vân Phong một chiếc đồng hồ đeo tay.” Trương Linh Linh lại tung tuyệt chiêu.
“Chuyện này nha…” Bạch Tĩnh dù hơi hoảng, nhưng đầu óc nảy số rất nhanh: “Khi đó tặng đồng hồ cho Vương Vân Phong, là có ý nhắc nhở lần sau đừng quấy rầy nữa.”
Nàng nói xong lại ôm lấy tay của Đường Tụng, dán vào bộ ngực của mình: “Đường Tụng ca ca, anh đừng hiểu lầm nha, em còn chưa từng yêu đương. Em quen tên đó không lâu, liền cảm thấy tên đó tự cho mình là đúng, cho nên trực tiếp block rồi.”
“Vương Vân Phong đúng là không tốt lắm, sau này đừng tiếp xúc với cậu ta.” Đường Tụng có lòng tốt nhắc nhở một câu.
Chủ yếu là không đành lòng nhìn thấy một thiếu nữ ngây thơ ngốc nghếch bị lừa gạt thôi.
Cảm nhận ‘tâm hồn’ rộng rãi và mềm mại của Tiểu Tĩnh.
Lại thuận tay đặt tay lên đùi trắng bóng trơn nhẵn của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, tỏ vẻ an ủi.
Tiểu Tĩnh khôn khéo ‘ừ’ một tiếng, trên mặt lại hơi đỏ ửng.
Bày tỏ mình đón nhận Đường Tụng khuyên bảo và an ủi, hơn nữa còn không phản cảm.
Sau đó, Bạch Tĩnh chớp chớp đôi mắt trong veo mọng nước nhìn Trương Linh Linh ở đối diện.
Tựa đầu vào vai Đường Tụng, ngửi mùi thơm trên người đối phương.
Giống như là đang thị uy, hoặc là đang tuyên bố chủ quyền.
Trương Linh Linh nhìn thấy một màn này, đã đứng ngồi không yên.
Vất vả lắm mới có cơ hội ra ngoài với Đường Tụng.
Đang trò chuyện vui vẻ lại bị con hồ ly tinh này phá hỏng.
Khẽ cắn răng, trực tiếp đi qua bên cạnh Đường Tụng, rồi ngồi xuống.
Cũng may hôm nay lót ngực, xem như là có ít đường cong.
Đưa tay ôm lấy một cánh tay khác của Đường Tụng, nói: “Đường Tụng, chúng ta tiếp tục nói chuyện vừa rồi đi, lúc nãy còn chưa nói xong.”
Đường Tụng gật đầu một cái, lòng không bĩnh tĩnh mà tiếp tục đề tài vừa rồi.
Cảm nhận hai loại xúc cảm khác nhau, hai loại hương thơm và hơi thở mập mờ.
Thân thể đã có chút phản ứng.
Cái này phải nhắc đến đạo cụ Thận Bảo, quả thực là hại người rất nặng.
Đối với Trương Linh Linh, hắn thật sự coi nàng là bạn bè.
Cũng không có ý chiếm lợi lộc từ nàng.
Nhưng đối phương chủ động lại gần, hắn cũng không tiện đẩy người ta ra.
Thuận theo tự nhiên, đặt một tay khác lên chân nàng, vừa nói vừa ra dấu gì đó.
Cũng không biết Trương Linh Linh nghe hiểu hay không, dù sao mặt càng ngày càng đỏ.
Hô hấp cũng hơi nặng nề, thân thể trở nên vừa nóng lại vừa mềm.
Đây là một loại cảm giác chưa từng có, khiến cho toàn thân nàng tê dại vô lực.
Kiên trì một lát, hôm nay là không trò chuyện nổi nữa.
Nàng đỏ mặt, muốn trở về ghế đối diện, nhưng lại không cam lòng nhường Đường Tụng cho Bạch Tĩnh.
Chỉ có thể ngồi yên cắn răng chịu đựng.
Đường Tụng bị hai cô gái kẹp giữa, cũng cảm thấy rất khó khăn.
Đây hoàn toàn không phải phong cách của hắn, hắn cũng không phải ‘tra nam’.
Đặc biệt là là chú ý thấy những ánh mắt như có như không của các nhân viên chung quanh.
Hắn cũng cần mặt mũi nha.
Ngay sau đó, hắn đưa tay véo eo của hai người, trịnh trọng nói: “Hay là chúng ta đến phòng làm việc tâm sự đi. Sô pha nơi đó rất mềm rất rộng, ba người ngồi cũng không chật. Nếu như muốn nằm trò chuyện, vậy thì đi về nhà, bên kia có giường rất rộng.”
Trương Linh Linh nghe thấy Đường Tụng trêu chọc, đỏ mặt lùi lại: “Thừa dịp đang vắng, chúng ta gọi đồ ăn đi. Bạch Tĩnh, chúng ta qua đối diện ngồi đi, cô dựa sát như vậy, Đường Tụng không ăn được cơm.”
Bạch Tĩnh không thèm để ý, tiếp tục dựa sát vào Đường Tụng, cầm menu lên chọn đồ ăn.
Trương Linh Linh thấy vậy, cũng chỉ có thể kiên trì đến cùng, tiếp tục ngồi tại đó.
Đường Tụng cũng hết cách, đành phải chịu ‘nỗi khổ’ trong ôn hương nhuyễn ngọc.
Giằng co một bữa cơm.
Sau khi ăn xong, nhìn hai người kết bạn rời đi, hắn lại hơi đăm chiêu.
Xem ra vẫn phải bước từng bước từng bước.