Trên đường trở về trường học.
Ngồi trên xe Mercedes của Bạch Tĩnh, sắc mặt Trương Linh Linh vẫn đỏ bừng, trái tim nhỏ đập ‘thình thịch’.
Luôn cảm thấy có một bàn tay thon dài đang rong ruổi trên chân và eo mình.
Cho dù cách một lớp quần áo, cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ từ bàn tay kia.
Loại cảm giác này để cho nàng hơi ẩm ướt.
Không nhịn được mà khép chặt chân, xem ra trở về phải thay quần áo.
Còn một việc khiến nàng rất vui vẻ, sau này có thể mượn công việc để thường xuyên liên hệ và gặp mặt Đường Tụng.
Điều này, có nghĩa mình có thêm một lý do để tiếp cận Đường Tụng.
Có thể quang minh chính đại liên hệ, thậm chí là đi tìm Đường Tụng.
Có ưu thế hơn so với những người khác.
Liếc nhìn Bạch Tĩnh đang lái xe.
Khuôn mặt trái xoan xinh đẹp, làn da trắng như tuyết, bộ ngực cao vút, xe sang trọng.
Tâm lý không nhịn được mà thở dài, có chút nhụt chí.
Cạnh tranh với một ‘bạch phú mỹ’ như này, áp lực thật sự quá lớn!
Nàng thật sự là không có tự tin.
Bạch Tĩnh chí ý thấy ánh mắt của Trương Linh Linh, lập tức ưỡn ngực nói: “Sư tỷ, lát nữa chúng ta add wechat đi. Nói đến thì chúng ta rất có duyên, hai lần đều gặp nhau. Giống như là số mệnh an bài vậy, rất mong chờ lần gặp mặt tiếp theo nha.”
Trương Linh Linh nghe ra ý khiêu khích từ giọng nói của đối phương, không cam lòng yếu thế nói: “Được!”
Nội tâm lại đang suy nghĩ, lần sau nhất định phải đưa Thu Thu theo.
Không có cô nàng ngực to kia ở đây, thực sự là không trấn áp được Bạch Tĩnh này.
Nếu nói gương mặt, nàng cũng tạm được.
Ăn diện trang điểm một chút, cũng coi là một mỹ nữ.
Chỉ là dáng người… quả thực là bình thường không có gì lạ.
Không biết bây giờ mua đu đủ có kịp hay không.
Có loại sản phẩm to ngực nào mà có hiệu quả ngay không?
Hoặc là chuyển sang rèn luyện mông?
Phía trước không được, vậy tập trung vào phía sau.
Nàng vẫn rất có năng khiếu ở phương diện này.
Giống như Thu Thu nói, chẳng may Đường Tụng thích phía sau thì sao?
Xuống xe, trở về ký túc xá.
Bên trong không một bóng người.
Chắc Thu Thu đi ăn cơm trưa.
Các chị em cùng phòng khác đều đã đi thực tập, hoặc là đang chuẩn bị thi nghiên cứu sinh.
Dù sao cũng sắp tốt nghiệp rồi, ai mà không có chút áp lực.
Nếu không phải tài khoản TikTok của các nàng đang phát triển không tệ, nàng và Thu Thu cũng phải vùi đầu vào làn sóng xin việc rồi.
Trương Linh Linh lao vào tắm rửa và thay quần áo.
Lúc này mới cảm thấy thoải mái hơn.
Cảm giác dính dính vừa rồi rất khó chịu.
Nàng lại giặt quần áo vừa thay, rồi mang ra ban công.
Ngồi trên giường, lấy túi quà của Đường Tụng ra xem, lại không nhịn được mà cười trộm.
Đây là món quà đầu tiên của Đường Tụng tặng nàng.
Trừ giá trị của bản thân nó, còn rất có ý nghĩa kỷ niệm.
Quyết định, chiếc điện thoại này phải dùng đến khi nào hỏng mới thôi.
“Về rồi à? Hẹn hò vui không?” Giọng nói của Thu Thu truyền vào.
“Cũng được, nếu không có Bạch Tĩnh quấy rối, vậy thì càng vui hơn.” Giọng nói của Trương Linh Linh có chút bất đắc dĩ.
“Bạch Tĩnh cũng đến?” Thu Thu hơi kinh ngạc.
“Ừm, còn mặc rất xinh đẹp, mình bị Bạch Tĩnh đánh cho vô cùng thê thảm.” Trương Linh Linh lại nghĩ tới hình ảnh hai người dính vào người Đường Tụng, lập tức đỏ mặt lên, lúc đó đúng là bị ghen tị làm cho mê muội đầu óc.
Thu Thu an ủi vài câu, liền chú ý đến chiếc điện thoại mới ở trên giường.
“Mua điện thoại mới rồi à, lần trước cậu nói là chờ đến 11/11 cơ mà?” Thu Thu cầm hộp điện thoại lên xem: “Còn là bản 1TB, phải hơn chục ngàn đấy! Cậu trúng thưởng à?”
Trương Linh Linh vội vàng giải thích: “Là Đường Tụng tặng, mình nào có tiền mua điện thoại đắt như vậy.”
“Đường Tụng tặng? Hai người…” Giọng nói của Thu Thu hơi run lên, hâm mộ nhìn về phía bạn thân.
Đây là muốn xác định quan hệ?
Trương Linh Linh nhìn thấy ánh mắt của nàng, lập tức hiểu nàng đang nghĩ gì.
Đỏ mặt nói: “Không phải như cậu nghĩ đâu. Đường Tụng nhờ mình làm biên tập, đây coi như là có qua có lại. Còn tặng cho mình thẻ mua đồ trị giá 10.000 NDt nữa. Người có tiền chính là khác biệt, vừa ra tay đã là phí sinh hoạt một năm của mình rồi.”
Thu Thu nhìn điện thoại trên tay, lại nhìn bạn thân đang xấu hổ.
Tâm lý chua xót.
…
Ngồi trong phòng làm việc, Đường Tụng cũng không nhàn rỗi.
Đầu tiên là quan tâm Trình Nhạc Nhạc và cuộc sống đại học của nàng, hỏi tình hình chung sống với bạn cùng phòng.
Lại trò chuyện về các kinh nghiệm khi chơi bóng.
Bảo vệ tinh thần và sức khỏe của cầu thủ, đây là không thể thiếu.
Hi vọng hai người phối hợp ăn ý hơn.
Tại điểm này, Trình Nhạc Nhạc vẫn quá bảo thủ.
Chưa bao giờ dám chủ động nói sở thích của mình.
Trong quá trình chơi bóng, Đường Tụng chỉ có thể tự tìm hiểu từ động tác và tâm tình kích động của nàng.
Từ từ tìm tòi sở thích của đối phương.
Cho dù là nói chuyện trên internet, Trình Nhạc Nhạc cũng không dám nói.
Trừ phi hắn cứng rắn lên, đối phương mới có thể dũng cảm nói ra.
Tuy nhiên, đây cũng là một quá trình rất thú vị, giống như đang từ từ khai phát tiềm lực của đối phương.
Để cho Đường Tụng làm không biết mệt.
Tiếp theo, lại trêu chọc Đổng Ngọc Ngôn một lát, trò chuyện các đề tài ái muội.
Một lúc sau, lại nhận được tin nhắn của Lý Nhã Lỵ, nàng gửi phúc lợi ngày hôm nay.
Nhìn đôi chân dài và bộ quần áo mát mẻ trên người Lý Nhã Lỵ, Đường Tụng lại hơi rục rịch.
Ngày mai là ngày nhiệm vụ kinh doanh kết thúc.
Có phải là nên xem bộ phim để ăn mừng không?
Ngay sau đó, quả quyết mời đối phương đến xem phim: “Tối mai rảnh không? Cùng xem phim nhé?”
Đương nhiên, nếu xem phim không tệ, có thể thuận tiện hoàn thành nhiệm vụ ‘nhân duyên’ luôn.
Không chỉ vì một bất động sản ngẫu nhiên, mà quan trọng nhất là tiến độ 5% của nhiệm vụ chính tuyến.
Nếu như có thể thông qua đi sâu đi sát vào ‘quần chúng’, để mở khóa nhân vật mới. Vậy thì lại càng tốt hơn.
Đường Tụng lại gửi tin cho Lý Nhã Lỵ: “Kho phim nhà anh rất phong phú, chỗ ngồi còn có chức năng mát xa, có thể vừa xem phim vừa mát xa, em nhất định sẽ thích.”
Tiếc nuối duy nhất là hắn không nuôi chó.
Mà dù có nuôi, thì có lẽ con chó này cũng không biết lộn ngược ra sau.