Lý Nhã Lỵ rất kích động.
Tay chân luống cuống nói: “Nhanh! Mau giúp mình dọn phòng ngủ. Đúng rồi, Tiểu Tuyết, cậu cho mình mượn chai nước hoa đắt tiền nhất đi. Chồng mình sắp đến đón mình rồi!”
Sau khi nhận được lời mời xem phim của Đường Tụng vào ngày hôm qua.
Lý Nhã Lỵ đã bắt đầu lục tung phòng để tìm quần áo.
Sau đó vẫn cảm thấy không thỏa mãn, cho nên mới đi mua một bộ mới.
Nàng vẫn chưa dọn dẹp gì, hiện giờ vẫn loạn như ổ chó.
Nghĩ Đường Tụng sắp đến đây, Lý Nhã Lỵ lại vội đến hoảng.
Cố gắng nhiều ngày như vậy, không thể hủy hoại trong chốc lát được.
Nghe vậy, Lý Mộc Tuyết và Trần Đình đang xem phim liền ngẩn người.
“Anh ta đến đây đón cậu á?”
“Đúng vậy, nhanh lên, sắp không kịp rồi.” Lý Nhã Lỵ vội đến mức đầu đầy mồ hôi.
Hai người nghe vậy, vội vàng giúp thu dọn.
Cũng may là mấy ngày nay, vệ sinh trong nhà khá tốt, thu dọn cũng không mất thời gian.
Đồng tâm hiệp lực làm việc hơn 20 phút, căn nhà lập tức trở nên gọn gàng sạch sẽ.
Lúc này Lý Nhã Lỵ mới yên tâm, đôi chân dài vắt lên ghế, thoải mái uống nước.
Lý Mộc Tuyết nhắc nhở: “Lỵ Lỵ, mồ hôi làm hỏng trang điểm rồi, mau vào trang điểm lại đi.”
Lý Nhã Lỵ sợ hết hồn, soi gương một cái, quả nhiên là đúng.
Nàng mất hai tiếng để trang điểm đấy!
Cẩn thận từng li từng tí mà lau mồ hôi, sau đó sửa lại một chút.
Nhìn dáng vẻ phong tình vạn chủng của mình ở trong gương.
Lý Nhã Lỵ không nhịn được mà bắt đầu tự luyến: “Hôm nay mình đẹp như vậy, chồng mình mà nhìn thấy, khẳng định là không dời nổi chân nhỉ? Ha ha.”
Lý Mộc Tuyết và Trần Đình liếc mắt nhìn nhau.
Lại bắt đầu khoe khoang rồi.
Còn muốn để người ta không dời nổi chân?
Rõ ràng là bị người ta câu hồn rồi mới đúng.
Reng reng…
Chuông điện thoại vang lên, là Đường Tụng gọi đến.
Lý Nhã Lỵ vội vàng nghe máy, trên mặt tràn đầy nụ cười: “Ca ca, anh sắp đến chưa? Em xuống dưới đón anh.”
“Vừa dừng xe xong, anh lên tìm em đi, thuận tiện mang cho em vài món quà.”
“Ừm ừm, vậy em chờ anh ở cửa thang máy.”
Cúp máy, Lý Nhã Lỵ lại soi gương một lần nữa.
Xác nhận không có vấn đề, mới mở cửa chín, hào hứng chạy ra cửa thang máy.
Khuôn mặt đỏ bừng viết đầy hưng phấn và kích động.
Nghĩ lát nữa nên lấy tư thế gì để nhào vào ngực Đường Tụng.
Keng, cửa thang máy từ từ mở ra.
Một bóng người xuất hiện trước mặt nàng.
Lý Nhã Lỵ nhìn vào.
Đập vào mắt, chính là một đôi mắt rực rỡ như sao.
Đồng tử đen sẫm kia tựa như muốn nuốt chửng ánh mắt của nàng.
Giờ phút hắn xuất hiện, ánh mắt của nàng đã không thuộc về nàng nữa.
Trái tim Lý Nhã Lỵ đập thình thịch.
Cảm giác mình không dời nổi chân, đôi chân cũng hơi run rẩy.
Nàng gian nan bước lên một bước, động tình nhìn gương mặt kia.
Đây chính là nam thần vừa thấy đã yếu, gặp lại vẫn chung tình như cũ.
Môi mỏng mũi cao, ngũ quan tuấn lãng, làn da trắng lạnh khỏe mạnh.
Giống như nam chính bước ra từ manga, quét ngang tất cả mọi thứ trong lòng nàng.
Tựa như có thần linh từ nơi sâu xa đang thì thầm vào tai nàng: “Tai kiếp khó tránh!”
Cái này làm cho nàng nhớ đến lần đầu gặp mặt trong phòng ăn.
Cảm giác rung động đó, áo sơ mi trắng và khí chất như ảo như mộng đó…
Nàng vốn cho rằng mình có thể thản nhiên đối mặt với Đường Tụng.
Không ngờ hôm nay gặp lại, cảm giác vẫn như ngày hôm qua, chớp mắt đã vạn năm.
Hai lần rung động, hưng phấn, thấp thỏm, ái mộ, lúc này lại giao hòa.
Lý Nhã Lỵ chưa bao giờ động lòng như giờ phút này.
Có lẽ đây chính là tình yêu trong mộng của nàng đi.
Đường Tụng nhìn Lý Nhã Lỵ đang ngẩn người, cười nói: “Hôm nay em quá xinh đẹp, chỉ là mặc hơi ít, có lạnh không?”
“Không lạnh, không lạnh chút nào.”
Nghe thấy Đường Tụng khen mình xinh đẹp, Lý Nhã Lỵ lập tức lấy lại tinh thần.
Thoải mái xoay một vòng trước mặt hắn, biểu diễn quần áo mới mua của mình.
Một cỗ mùi thơm phả thẳng vào mặt.
“Quần áo mới, đẹp không?” Lý Nhã Lỵ nhìn hắn đầy mong chờ, hai tay đặt trước ngực, trong con ngươi mang theo chút ngượng ngùng và sợ hãi.
Đường Tụng quét qua dáng người lồi lõm của nàng, cuối cùng tập trung vào đôi chân dài trắng như tuyết kia.
Bởi vì đi giày cao gót, nên nhìn rất kinh người.
Bắp đùi đầy đặn hơi run lên khi chuyển động, còn rung động cả lòng người.
Cẳng chân thẳng tắp, tinh tế, bóng loáng, căng mịn, trắng đến phát sáng.
“Quần áo rất hợp với em, anh rất thích.” Đường Tụng thành thật.
Lý Nhã Lỵ nghe vậy, lập tức mặt mày hớn hở.
Trực tiếp nhào lên ôm cổ hắn, hôn lên mặt hắn một cái.
Mùi nước hoa không biết tên, cộng thêm mùi hương cơ thể phả vào mặt.
Đường Tụng tay mắt nhanh nhẹn, trực tiếp đưa tay nắm lấy đường cong của nàng.
Cảm nhận được mượt mà và sung mãn.
Một lúc sau, chờ Lý Nhã Lỵ muốn buông ra, lại phát hiện bản thân đã mất quyền chủ động.
Bởi vì chiều cao khá tương tự, nên Đường Tụng dễ dàng tìm thấy vị trí.
Trong phút chốc, răng môi dung hòa.
Có mùi trái cây nhàn nhạt truyền đến, chắc là mùi vị của son môi.
Lý Nhã Lỵ run nhẹ, mặt bắt đầu đỏ ửng và nóng lên, lông mi run rẩy như chuồn chuồn bay lượn.
Theo bản năng muốn khép miệng lại.
Nhưng lại sợ cắn trúng Đường Tụng.
Cảm giác rung động chưa từng có kia, khiến cho nụ hôn này kéo dài rất lâu.
Lý Nhã Lỵ tựa như rất phấn khởi, nhưng lại không biết nên biểu đạt thế nào.
Đây là một loại trải nghiệm chưa từng có.
…
Đột nhiên có cảm giác truyền đến từ phía dưới…
Đường Tụng là hậu vệ khống chế bóng, vào giờ phút mấu chốt nhất, vẫn cứ ra tay như thường.
Bởi vì mặc váy ngắn, hậu quả có thể tưởng tượng được, có thể nói là rất thê thảm!
“Lỵ Lỵ, chồng cậu chưa đến sao?” Cửa mở ra, Lý Mộc Tuyết thò đầu ra: “Không phải nói…”
Còn chưa nói hết lời, đã thấy một nam một nữ đang chiến đấu kịch liệt trước cửa thang máy.
Trong lúc nhất thời, mặt đỏ đến tận mang tai, to gan như vậy sao?
Cái tay kia…
Xem ra tối nay, Lỵ Lỵ khó tránh khỏi tai kiếp này rồi.
Nàng sợ đến mức kéo Trần Đình ở phía sau vào trong.
Toàn thân Lý Nhã Lỵ run lên, vội vàng né tránh, cố gắng giải thích một câu: “Đến rồi đến rồi, bọn mình đang trò chuyện…”
Dù sao cũng bị bạn cùng phòng người ta bắt tại trận, Đường Tụng cũng thấy rất xấu hổ…
Quay người, kiên trì đi theo Lý Nhã Lỵ đến cửa.
Nhìn thấy Lý Mộc Tuyết và Trần Đình đang thấp thỏm ở bên trong.
Đường Tụng giả bộ bình tĩnh, chào hỏi: “Xin chào, tôi là Đường Tụng.”
Đây là lần đầu tiên Lý Mộc Tuyết nhìn thấy Đường Tụng ở ngoài đời.
Nàng không phải là kẻ chỉ biết xem mặt, cũng không phải loại yêu đương mất não, nhìn người đầu tiên là nhìn cách ăn mặc và phụ kiện trên người đối phương.
Dưới ánh đèn ảm đạm của hành lang, âu phục nhàn nhã màu tìm, áo sơ mi trắng, lại trở nên rất bắt mắt.
Vai rộng eo hẹp chân dài, dáng người rất hoàn mỹ.
Ngũ quan tuấn lãng, quần áo cao cấp nhất.
Có thể là do đã biết giá trị con người của Đường Tụng từ trước, nên luôn cảm thấy trên người hắn mang theo một loại sức hút cao quý mà thần bí.
Có lẽ… đây chính là sức hút của tiền tài?
Mặc kệ là nhận xét từ góc độ nào, đây cũng là một nam thần đỉnh cấp nhất.
So với tấm ảnh mà Lý Nhã Lỵ đã chụp, còn phải có sức hút hơn.
Nếu như hắn đeo một chiếc đồng hồ nổi tiếng nữa, vậy thì quá hoàn mỹ.