Thần Hào: Ta Thừa Kế Tài Sản Trong Game (Dịch)

Chương 146 - Chương 146: Ghế Phụ

Chương 146: Ghế phụ Chương 146: Ghế phụ

“Hoan nghênh hoan nghênh!”

Trần Đình phục hồi tinh thần đầu tiên, liền vội vàng mời Đường Tụng vào trong.

Lôi kéo Lý Mộc Tuyết vẫn đang ngẩn người, nhỏ giọng nhắc nhở: “Hám tiền cũng phải có nguyên tắc, đây là của Lỵ Lỵ.”

Lý Mộc Tuyết đỏ mặt giải thích một câu: “Nhìn soái ca cũng không được sao? Mình cũng không nói cướp.”

Đường Tụng ngồi xuống ghế salon, đưa mắt nhìn chung quanh.

Đây là một căn nhà 3 phòng ngủ 2 phòng khách, diện tích không nhỏ, phòng khách rất rộng rãi.

Trang trí và nội thất rất hiện đại, nhìn qua rất không tệ, chắc là thuê không rẻ.

Nhìn hai cô gái còn hơi băn khoăn, và Lý Nhã Lỵ đang đỏ mặt.

Đường Tụng liền đưa ba túi quà màu hồng qua: “Lần đầu gặp mặt, có vài món quà nhỏ.”

Lý Nhã Lỵ không khách khí, trực tiếp nhận lấy: “Cám ơn ca ca.”

Sau hành động thân mật kia, nàng đã hoàn toàn không coi Đường Tụng là người ngoài.

Lý Mộc Tuyết và Trần Đình thấy vậy, cũng vui vẻ nhận lấy, điềm nhiên nói cảm ơn.

Các nàng cũng rất tò mò, loại nam thần đẳng cấp này sẽ tặng quà gì đây.

Nhưng lại không tiện mở ra xe, liền đưa mắt nhìn về phía Lý Nhã Lỵ.

Lý Nhã Lỵ lập tức mở túi ra xem, nhìn thấy chiếc điện thoại di động ở bên trong.

Cầm lên xem, vui vẻ nói: “Là 13 Pro Max nha, quá tốt rồi, bây giờ em cũng dùng cái này, chỉ là dung lượng không đủ, vừa hay có thể đổi.”

Lý Nhã Lỵ hưng phấn nhào tới, lại hôn một cái.

Sau đó liền vùi trong ngực Đường Tụng, không ra.

Lý Mộc Tuyết và Trần Đình nghe vậy đều ngẩn ra.

Ba túi quà đều giống nhau, chẳng lẽ hai người bọn họ cũng giống vậy?

Không thể nào? Sao có thể?

Vội vàng mở túi ra xem.

Quả nhiên, bên trong là điện thoại di động.

Lý Mộc Tuyết và Trần Đình hai mắt nhìn nhau, họ đều kinh hãi.

Thì ra đây chính là niềm vui khi làm bạn với người có tiền sao?

Thuận tay tặng quà, cũng là điện thoại có giá hơn chục ngàn.

Các nàng làm việc vất vả một tháng, cũng không kiếm được nhiều như vậy.

Hai người vội vàng nói cảm ơn, đôi mắt lại lóe sáng.

Lý Nhã Lỵ ghé vào bên tai hắn, nói nhỏ: “Có muốn vào phòng em ngồi một lát không?”

Nàng còn nhớ rõ, lần trước vì phòng quá bừa, nên không dám đáp ứng.

Chuyện này trở thành tiếc nuối lớn nhất của nàng trong thời gian qua.

Hiện giờ phòng rất sạch sẽ, khẳng định phải thể hiện một chút.

Nghe vậy, Đường Tụng cũng hơi động lòng.

Thản nhiên gật đầu một cái.

Sau đó, Lý Nhã Lỵ cũng không để ý đến hai người bạn cùng phòng, vui vẻ kéo Đường Tụng vào trong phòng.

Lý Mộc Tuyết thấy một màn này, chua đến sắp rụng răng: “Lỵ Lỵ thật là may mắn.”

Tiến vào phòng, Đường Tụng tò mò quan sát một vòng.

Gian phòng hướng về nam, nội thất rất không tệ.

Tủ gỗ thật, giấy dán tường màu ấm, rèm cửa sổ hai tầng màu trắng.

Ga giường màu hồng, chăn vàng nhạt, còn có thể thấy rất nhiều búp bê.

Trong góc phòng, có một chiếc bàn trắng.

Phía trên là các loại mỹ phẩm, dưỡng da, mặt nạ, đồ trang sức…

“Cạch!” Tiếng khóa cửa vang lên.

Đường Tụng quay sang, liền thấy Lý Nhã Lỵ đang cười tươi rói đứng cạnh cửa.

Đôi mắt hoa đào kia như là biết nói chuyện.

Đường Tụng cũng hiểu ý của nàng từ đôi mắt đó.

Đây là muốn học ma pháp với hắn nha!

Lý Nhã Lỵ vừa nhìn đã biết là một ma pháp học đồ, cần một ma pháp sư như Đường Tụng truyền thụ kinh nghiệm.

Tốt nhất là dạy tận tay, mặt đối mặt.

Hắn lập tức ôm nàng, tiếp tục hành động làm phép vẫn chưa hoàn thành.

Đi đến địa bàn của mình , Lý Nhã Lỵ tựa như trở nên rất to gan và chủ động.

Không ngừng hôn Đường Tụng.

Lại nỉ non bên tai hắn: “Ca ca, em yêu anh.”

Sau mười mấy phút ôn tồn, Lý Nhã Lỵ lảo đảo lùi về sau, ngồi bệt xuống giường.

Sắc mặt đỏ rực: “Ca ca, không phải nói dẫn em đến nhà anh xem phim sao? Bây giờ đi thôi.”

“Không ăn cơm sao?” Đường Tụng hỏi.

“Mua đồ ăn vặt trên đường là được, tối em thường xuyên… a không phải, em thỉnh thoảng sẽ ăn như vậy, đại đa số thời gian đều tự nấu cơm ăn.” Vừa kích động lên, suýt nữa làm hình tượng sụp độ, Lý Nhã Lỵ vội vàng đổi giọng.

“Vậy chúng ta xuất phát luôn?” Đường Tụng cũng không kịp chờ đợi.

“Em không cần thận làm bẩn quần áo, ca ca chờ một lát.” Lý Nhã Lỵ vừa nói chuyện, vừa lấy một bộ đồ lót trong ngăn kéo rồi nhét vào túi xách.

Sắp xếp gọn gàng, liền kéo tay Đường Tụng, Lý Nhã Lỵ điềm nhiên nói: “Xuất phát thôi!”

Đi xuống dưới, Đường Tụng suy nghĩ một chút, vẫn quyết định quay chụp video trước.

Dù sao tiến độ nhiệm vụ là quan trọng nhất.

Chẳng may lát nữa xem phim đến quên cả trời đất, mở mắt ra trời đã sáng.

Về phần nội dung video, hắn đã xác định từ trước rồi.

Là một kiểu video ngắn đang rất hot trên mạng bây giờ.

Ống kính từ góc nhìn thứ nhất của hắn, nhìn thấy một mỹ nữ đi ngang qua ngoài xe.

Sau đó đưa tay vồ lấy một cái.

Cuối cùng quay đoạn Lý Nhã Lỵ ngồi ở ghế phụ.

Thông qua ống kính hoán đổi, biên tập, tập thành hiệu quả như chớp mắt đã bắt lấy mỹ nữ và bỏ vào ghế phụ.

Có thể để logo Porsche và đôi chân dài của Lỵ Lỵ xuất hiện trong ống kính.

Như vậy có thể tổng hợp 2 yếu tố mỹ nữ và xa sang.

Sau khi nói ý tưởng này cho Lý Nhã Lỵ.

Hai mắt Lý Nhã Lỵ sáng lên: “Hay lắm hay lắm, em muốn quay.”

Trong bãi đỗ xe, Đường Tụng ngồi trong xe, ống kính nhắm ngay vào hành lang.

Rất nhanh, Lý Nhã Lỵ gợi cảm xuất hiện.

Khi đi đến trước xe, Đường Tụng chọn thời cơ giơ tay lên vồ một cái.

Tạm ngừng quay phim, xem hiệu quả quay chụp.

Sau khi xác nhận không vấn đề, lại gọi Lý Nhã Lỵ.

Bắt đầu đến ống kính thứ hai.

Mở cửa, Lý Nhã Lỵ khom người ngồi vào.

Sau đó còn làm ra vẻ sợ hãi, thân thể hơi run nhẹ.

Cuối cùng, Đường Tụng lại tăng thêm một ống kính đưa tay đặt lên đùi đối phương.

“Nice!” Đường Tụng giơ ngón tay cái với nàng.

“Em xem với, em xem với!” Lý Nhã Lỵ hưng phấn bu lại, cầm điện thoại kiểm tra đoạn phim vừa rồi.

Mùi nước hoa tràn vào chóp mũi.

Từ thị giác của Đường Tụng, có thể thấy gương mặt tràn đầy phong tình kia.

Sống mũi tinh xảo thẳng tắp, cánh mũi trắng tinh lại xinh đẹp.

Đôi mắt hoa đào quyến rũ long lanh như nước.

Đôi môi đỏ hồng nhỏ nhắn, son môi đỏ thẫm.

Đường Tụng nhìn đến cảm xúc dâng trào, không nhịn được mà đưa tay vuốt ve ngũ quan diễm lệ của nàng.

Lý Nhã Lỵ phát hiện sự dị thường của Đường Tụng, rất hiểu chuyện mà đưa thân thể gợi cảm mê hoặc lại gần.

Duỗi ngón tay thon dài của mình ra, đưa lên người Đường Tụng.

Qua một lúc lâu.

Đường Tụng ngồi thẳng người, thở dốc nói: “Anh sửa sang đoạn phim một chút, rồi gửi qua cho người bạn, để cô ấy biên tập, sau đó chúng ta xuất phát.”

Lý Nhã Lỵ xụi lơ trên ghế, ngoan ngoãn gật đầu.

Bình Luận (0)
Comment