Sau khi nhận được video từ Trương Linh Linh, Đường Tụng xem hiệu quả một lát.
Tổng thể rất không tồi, nhạc nền cũng rất hợp.
Nhìn ra được nàng rất chăm chỉ.
Hắn lập tức tuyên bố lên TikTok.
Sau đó nap 10.000 tiền ảo còn lại vào TikTok, lại nạp thêm 20.000 từ số dư vào, góp đủ 30.000 làm phí quảng cáo.
Sau đó liền chú ý đến một tin nhắn kết bạn mới trên wechat.
Mở ra xem, căn cứ vào ID và ảnh đại diện, có thể biết là Thu Thu.
Lúc mới quen còn rất muốn xin wechat của nàng, dù sao nàng cũng là một cô gái xinh đẹp, dáng người còn rất đẹp.
Khi đó Đường Tụng khó tránh khỏi có vài suy nghĩ.
Đáng tiếc, cuối cùng chỉ add wechat của Trương Linh Linh.
Sau cuộc gặp ở đại lý xe, bởi vì Vương Vân Phong ngăn cản, hai người cũng không thể add wechat.
Vốn định làm đại ca top 1 trong phòng live thì có thể add wechat của nàng.
Nhưng tiếp đó lại phát sinh chuyện hủy bỏ hợp tác.
Suy nghĩ đến những chuyện cũ.
Đường Tụng cười nhạt, cũng không để ý đến tin nhắn kết bạn này nữa.
Hiện giờ add cũng không có ý nghĩa.
Mình đã không phải tên loser ngày xưa, cũng không cần hợp tác với nàng.
Quan hệ của hai người bây giờ khá xấu hổ.
Coi như kết bạn, đoán là cũng không biết nói chuyện gì.
…
Ngày 9 tháng 9, trước trung thu một ngày.
Đường Tụng nhận được tin nhắn nhắc thanh toán tiền nợ.
Đường Tụng vỗ đầu một cái, lúc này mới nhớ mình còn nợ 12.000 NDT.
Thời gian này chạy tới chạy lui, cũng quên mất chuyện này.
Hắn lập tức trả tiền.
Tiếp đó, Đường Tụng bắt đầu bận túi bụi.
Đầu tiên là dẫn Lý Nhã Lỵ đi ăn một bữa hải sản, lại dẫn nàng đi dạo trung tâm thương mại nửa ngày.
Vất vả lắm mới trở về nhà một chuyến, đương nhiên phải mua quà cho cha mẹ.
Với tư cách là chuyên gia đi dạo phố, Lý Nhã Lỵ vừa tiến vào trung tâm thương mại, lập tức cho thấy bản lĩnh của mình.
3 rưỡi chiều, sau khi đưa Lý Nhã Lỵ trở về nhà, Đường Tụng lên đường trở về huyện Sa.
Đây là một huyện thành nhỏ cách Yến Thành hơn 100km.
Lái xe chỉ khoảng 2 tiếng.
…
Khi Đường Tụng lái xe vào tiểu khu, đã là 6 giờ tối.
Hắn dừng xe dưới lầu, lấy quà trong cốp, rồi khóa xe đi lên trên.
Cốc cốc cốc.
Khi Đường Tụng gõ cửa nhà, nội tâm chợt thấy kích động.
Đây là lần đầu tiên hắn trở về nhà từ năm mới đến giờ.
Nửa năm cuối của năm thứ 4 đại học, tìm việc làm, tốt nghiệp xong lại bắt đầu tăng ca không ngừng.
Đã hơn 7 tháng không trở về nhà rồi.
Nếu nói không nhớ nhà là không thể nào.
“Đến đây! Ai vậy?” Giọng nói quen thuộc truyền đến, là giọng của mẹ, Hứa Quân Ngọc.
Nội tâm thấp thỏm của Đường Tụng chợt bình tĩnh lại, nói: “Mẹ, mở cửa nhanh.”
Nghe thấy giọng của Đường Tụng, cửa mở rất nhanh.
Hứa Quân Ngọc vui vẻ nói: “Tiểu Tụng? Sao về nhà mà không nói trước một tiếng.”
Chờ thấy rõ Đường Tụng thì bà lại hơi sững sờ.
Sao nửa năm không gặp, con trai mình lại thay đổi nhiều thế?
Ngũ quan vẫn là ngũ quan kia, nhưng toàn thân lại trở nên khang khác, đôi mắt sáng ngời có thần, làn da cũng trở nên tốt hơn.
Có chút giống với Tiểu Tụng thời cấp 3.
Khi đó hắn làm việc và sinh hoạt, nghỉ ngơi có quy luật, trên mặt sinh sẽ, hoàn toàn là một ‘tiểu thịt tươi’.
Hứa Quân Ngọc đứng ở cửa, đánh giá con trai, vui vẻ rạo rực nói: “Con thay đổi nhiều thế, hình như còn cao hơn này?”
Đường Tụng cười một tiếng, để lộ ra hàm răng trắng nõn: “Dậy thì lần hai thôi. Mẹ, để con vào nhà trước đã, nhiều đồ nặng quá.”
“Ô kìa, vào đi vào đi. Chưa kết hôn, về nhà mình còn mua đồ làm gì.”
Hứa Quân Ngọc vội vàng kéo hắn vào nhà.
Lại hô về phía nhà bếp: “Lão Đường, đừng nấu cơm nữa, con trai ông về rồi này.”
Đường Tụng thả đồ trong tay xuống bàn, đưa mắt nhìn về phía cửa phòng bếp.
Tiếp theo, Đường Kiến Bân mặc tạp dề in hoa, lau đổi tay ẩm ướt đi ra.
Ông vẫn chưa đến 50, trên đầu đã có không ít tóc bạc.
Trên mặt cũng có rất nhiều nếp nhăn.
Từ ngũ quan đoan chính, có thể nhận ra khi trẻ cũng là một anh chàng đẹp trai, nổi tiếng khắp thập lý bát hương.
Đường Kiến Bân nhìn thấy hắn thì hơi sửng sốt một chút, hiển nhiên là cũng thấy Đường Tụng thay đổi quá nhiều.
“Cha, không nhận ra con rồi sao?” Đường Tụng cười ha ha.
Đường Kiến Bân phục hồi tinh thần, tiến lên vô vỗ thân thể cường tráng của Đường Tụng, thở dài nói: “Rất tốt, cuối cùng cũng không bẩn thỉu như lúc học đại học. Còn có chút cơ bắp, sắp bằng cha lúc trẻ rồi đấy.”
“Đương nhiên, dù sao cũng đi làm rồi, phải gọn gàng sạch sẽ, bằng không làm sao tìm được vợ chứ?”
Đang nói chuyện, Hứa Quân Ngọc cầm một khay táo đã rửa sạch ra.
“Nếm thử đi, đây là táo do dì Vương trồng, vừa ngọt vừa đẹp. Ngày hôm qua mẹ hái không ít. Còn định mai đi gửi lên cho con và Bảo Nguyệt.”
Đường Tụng cầm quả táo lên cắn một miếng, rất ngọt, vỏ rất mỏng, rất ngon miệng.
Khen ngợi: “Rất ngon!”
“Con thích ăn thì mai mẹ lại đi hái thêm, trở về Yến Thành thì mang về.” Hứa Quân Ngọc nhìn Đường Tụng, trên mặt mang theo nụ cười vui mừng.
Đường Tụng tựa vào ghế salon, lại duỗi lưng một cái.
Đảo mắt nhìn chung quanh.
Vẫn là ngôi nhà quen thuộc kia, không có bất kỳ thay đổi nào.
Trang trí nội thất rất giản dị, salon bọc vải bình thường, tủ lạnh và bàn trà đã dùng nhiều năm.
Sàn gạch vẫn là từ lúc đầu, bởi vì chất lượng kém, đã bị mài mòn tương đối nghiêm trọng.
So với Yến Giang Biệt Viện của Đường Tụng bây giờ, chính là nhà trọ so với khách sạn năm sao.
Tuy nhiên, hắn vẫn cảm thấy hơi này có loại hơi thở ấm áp và êm dịu, tràn đầy khói lửa.
Nhìn cha mẹ vây quanh mình, miếng táo ngọt trong miệng, ngửi mùi vị thức ăn quen thuộc trong phòng bếp.
Đường Tụng lập tức thả lỏng toàn thân.
Yên lặng cảm nhận sự ấm áp này.
Nhân gian khói lửa, chính là thứ an ủi nội tâm phàm nhân.
Loại cảm giác an toàn, thoải mái và ấm áp khi ở nhà này, không có một chỗ nào có thể thay thế.