“Đúng rồi, đây là quà của cha mẹ, cha mẹ xem có thích không.” Đường Tụng đưa túi quà trên bàn qua: “Mang cho cha mẹ ít bánh trung thu, lá trà. Mẹ, túi này là của mẹ, mẹ xem có thích không. Cha, đây là của cha.”
“Lại tiêu tiền lung tung, bây giờ kiếm tiền cũng không dễ, tích góp cưới vợ không tốt sao?”
Hứa Quân Ngọc tuy nói vậy, nhưng lại nở nụ cười rất tươi, hiển nhiên là rất vui mừng.
Đường Kiến Bân yên lặng nhận lấy túi quà, nội tâm hơi thổn thức.
Trong lúc vô tình, con trai mình đã lớn thế này rồi.
Vừa mới bắt đầu đi làm kiếm tiền, đã biết mua quà hiếu kính cha mẹ.
“Đây là mỹ phẩm?” Hứa Quân Ngọc mở túi ra xem, nhìn thấy từng cái từng cái hộp tinh xảo, không dám xác định mà hỏi lại.
Đường Tụng cười nói: “Là mỹ phẩm dưỡng da, con cũng không hiểu lắm, là bạn con đề cử. Nghe nói có thể kháng già yếu, bảo trì chất da căng mịn. Trong này là một bộ đầy đủ, có dưỡng ẩm, dưỡng… Mẹ, sau này mẹ chú ý bảo dưỡng da một chút, con thấy mẹ có nhiều nếp nhăn hơn rồi.”
Hứa Quân Ngọc nghe vậy, lại càng yêu thích món quà này hơn.
Đây là món quà đầu tiên của con trai sau khi đi làm, khiến bà thấy rất ấm áp.
“Cha, đây là dao cạo râu, thắt lưng, đúng rồi, còn có đồng hồ đeo tay, cha đeo thử đi.”
Đường Kiến Bân sờ túi quà, vẫn hơi ngượng ngùng.
Với tư cách là người cha nuôi hắn hơn 20 năm, luôn cảm thấy không được tự nhiên, có lẽ là muốn duy trì hình tượng của người cha.
Đường Tụng hiểu tính cách của cha mình, dứt khoát bóc hộp đồng hồ, đeo lên tay Đường Kiến Bân.
Đây là đồng hồ do Lý Nhã Lỵ đề cử.
Dây da cá sấu màu nâu, có một ít đường vân như phục cổ.
Mặt đồng hồ màu trắng, kim màu xanh đậm bắt mắt và rõ ràng.
Tuy rằng không đắt, chỉ hơn 20.000, nhưng rất hợp làm quà trung thu.
Vẻ ngoài khiêm tốn, cũng rất thích hợp với cha.
“Những thứ này không rẻ chứ?” Hứa Quân Ngọc không bận tâm.
Tuy rằng bà không biết giá cả cụ thể.
Nhưng mỗi một thứ Đường Tụng lấy ra, đều có vẻ rất cao cấp.
Không chỉ là đóng gói, mà đồ vật bên trong cũng rất cao sang.
Đường Tụng yên lặng một lát, nói: “Vẫn không nói với cha mẹ, là vì sợ cha mẹ lo lắng. Lúc trước con chơi cổ phiếu kiếm được chút tiền, liền bỏ công việc cũ. Hiện giờ đang mở một phòng cà phê ở Yến Thành, cũng coi như là đi vào quỹ đạo, kiếm được nhiều hơn trước rất nhiều. Sau này cha mẹ có thể hưởng thụ sinh hoạt, không cần ra ngoài kiếm tiền nữa.”
Đường Kiến Bân là công nhân trong mỏ, thu nhập cũng tạm được.
Hiện giờ đã không thể làm việc, mỗi tháng chỉ có thể nhận 1500 NDT.
Bởi vì chân bị thương nên vẫn luôn xin nghỉ bệnh, nhưng nghe nói còn rất rắc rối, còn phải mất tiền đi quan hệ.
Mẹ đang làm ở một cửa hàng trên trấn, một tháng được khoảng 2000.
Nghe thấy Đường Tụng nói vậy, hai vợ chồng đều giật mình.
“Tiểu Tụng, con không nói đùa chứ?”
Cũng không phải nghi ngờ con trai nói dối, chủ yếu là lo lắng hắn đi nhầm đường, hoặc là bị lừa.
Đường Tụng lấy điện thoại ra, cho cha mẹ xem album ảnh.
Trong đó là ảnh của phòng cà phê, rất nhiều ảnh đều có mặt Đường Tụng.
Thậm chí còn có giấy phép kinh doanh của cửa hàng.
Trước khi lên đường, Đường Tụng đã nghĩ sẽ nói một bộ phận, cho nên đã chuẩn bị kỹ.
Hứa Quân Ngọc và Đường Kiến Bân nhìn cẩn thận nhiều lần, cả hai đều sững sờ, hoàn toàn không dám tin.
Con trai mình trở nên tài giỏi như vậy từ bao giờ?
Đây là âm thầm lập nghiệp thành công?
“Làm cái này có thể kiếm tiền thật sao? Có thể lỗ vốn hay không?” Hứa Quân Ngọc vẫn hơi bận tâm.
Đường Tụng cười nói: “Mẹ, phòng cà phê đã bắt đầu có lợi nhuận, bây giờ con cũng không thiếu tiền. Lần này mua quà cho cha mẹ, cũng chỉ có 100.000 thôi.”
Hứa Quân Ngọc sợ hết hồn, vội vàng nói: “Có tiền cũng không thể lãng phí như vậy, số tiền này đã đủ mua cho con một chiếc xe rồi! bây giờ có thể trả lại không?”
Đường Kiến Bân vội vàng tháo đồng hồ trên tay xuống, đặt vào trong hộp.
“Con đang định nói với cha mẹ đây, con đã mua xe rồi, đang đỗ ở dưới nhà.” Đường Tụng móc chìa khóa ra.
“Porsche?!!!”
Đường Kiến Bân từng làm tài xế ở hầm mỏ, bình thường cũng xem qua các tạp chí xe hơi, liếc mắt là đã nhận ra logo Porsche.
“Xe này bao nhiêu tiền?” Hứa Quân Ngọc bắt lấy tay Đường Tụng hỏi.
Đường Tụng sờ mũi một cái, không dám nói thật: “Hơn 1 triệu thôi…”
Hai vợ chồng rõ ràng là bị dọa sợ, nhất thời không biết nói gì.
Trong ấn tượng của bọn họ, con trai mình vẫn là một tên nhóc mới tốt nghiệp.
Nào ngờ lần này trở về, lại đột nhiên biến thành nhân sĩ thành công.
Không chỉ mở phòng cà phê, còn mua xe sang 1 triệu.
Yên lặng một lúc, hai vợ chồng tựa như đều đón nhận sự thật này, thần sắc bắt đầu kích động.
Tảng đá lớn nhất trong lòng bọn họ cũng đã rơi xuống.
Đường Tụng có thể sống tốt, bọn họ vui vẻ hơn bất cứ người nào khác.
“Tiểu Tụng, hay là dẫn cha mẹ xuống xem xe của con đi?” Đường Kiến Bân cũng là người thích xe, có chút nóng lòng muốn thử.
“Ok, cha bị thương ở chân trái, không ảnh hưởng nhiều đến việc lái xe, lái nữa có thể lái thử, nếu thấy thuận tay, con để lại cho cha lái.”
Đường Kiến Bân còn chưa mở miệng từ chối.
Hứa Quân Ngọc đã đánh ông một cái: “Đây đang là thời điểm con cần dùng xe, tặng cha con làm gì, ông ấy ngồi nhà cả ngày, cần xe làm gì?”
“Vậy để con tặng cha một chiếc xe khác, lại mua cho cha mẹ một căn nhà gần bệnh viện một chút, đi khám cũng tiện hơn.”
Nhà Đường Tụng là nhà tập thể.
Tiểu khu không có bảo vệ, cũng không có xanh hóa, có thể nói là khá kém cỏi.
Hứa Quân Ngọc lại đánh Đường Tụng một cái: “Nói linh tinh.”
Cha cũng mở miệng: “Đừng tiêu linh tinh, con tự mua nhà cho mình trước đi, để còn kết hôn.”
Đường Tụng không nói gì nữa, mình cứ mua là được.
…
Đứng trước chiếc Panamera đen.
Đường Kiến Bân không nhịn được mà sờ mó thân xe đang tỏa sáng lung linh, trong mắt lộ ra vẻ thán phục.
Mẹ tuy oán giận hắn phung phí, nhưng đôi mắt cũng lấp lánh.
Hiển nhiên là rất hài lòng với chiếc xe này.
“Chúng ta lên xe xem đi, cha ngồi lên chỗ lái đi.” Đường Tụng đưa chìa khóa cho cha, lại kéo mẹ vào xe.
Đường Kiến Bân do dự một chút, vẫn ngồi vào chỗ lái.
Hai tay nắm vô lăng, nội thất xa hoa khiến ông kích động không thôi.
Đàn ông nha, rất ít người không thích xe.
Đường Tụng giới thiệu sơ qua, Đường Kiến Bân đã bắt đầu thử một vòng.
Dù sao cũng lái xe nhiều năm, kỹ thuật còn mạnh hơn Đường Tụng.
Hứa Quân Ngọc hơi câu nệ ngồi ở phía sau, hỏi: “Xe này là mua trả góp à?”
“Không, trả hết luôn.”
“Vậy trong tay con còn bao nhiêu tiền?”
Đường Tụng mở điện thoại ra, cho mẹ xem số dư: “Mẹ, con bây giờ không thiếu tiền, phòng cà phê còn có lợi nhuận ổn định. Mẹ nghỉ việc đi, sau này yên tâm đi chữa bệnh với cha con, con sẽ chuyển tiền cho cha mẹ.”
“Cha mẹ có tiền khám bệnh, lúc trước chỉ lo con không có tiền mua nhà, không cưới được vợ, nên không nỡ dùng. Bây giờ thấy con có bản lĩnh như vậy, cha mẹ cũng yên tâm.” Hứa Quân Ngọc vui mừng nhìn Đường Tụng, trong mắt thậm chí còn lóe ánh lệ.