Thần Hào: Ta Thừa Kế Tài Sản Trong Game (Dịch)

Chương 163 - Chương 163: Tiến Độ 5%

Chương 163: Tiến độ 5% Chương 163: Tiến độ 5%

Đường Tụng tiến vào giao diện hệ thống, định xem hướng dẫn sử dụng đạo cụ mới ‘thẻ đọc’.

Âm thanh nhắc nhở lại vang lên bên tai.

“Keng, tiến độ của nhiệm vụ chính tuyến đã lên 5%.”

“Keng, bạn mở khóa một bộ phận tài sản.”

“Bạn nhận được: ’10 triệu tiền ảo’.”

“Bạn nhận được ’50 kg vàng’.”

“Bạn nhận được ‘Chỗ ở số 8 đường Tiêu Vân x1.’”

“Bạn nhận được ‘phiếu đầu tư thương nghiệp trị giá 500 triệu’.”

“Tiểu Tụng, ông không sao chứ?”

Trương Hạo thấy Đường Tụng đột nhiên cầm điện thoại lên rồi ngẩn người.

Tiến lên vỗ vỗ vai của hắn.

Đường Tụng tỉnh lại, quay sang cười với Trương Hạo.

Không ngờ trở về chốn cũ, lại hoàn thành một nhiệm vụ ẩn.

Cũng bởi vì hoàn thành nhiệm vụ ẩn, khiến cho nhiệm vụ chính tuyến tiến thêm một bước.

Rốt cuộc cũng lên đến 5%, đạt được phần thưởng phong phú.

Dù sao cũng không phải lần đầu tiên, mặc dù cũng rất mong chờ, nhưng không còn luống cuống và đỏ mặt tim run như lần đầu.

Liếc nhìn vẻ mặt lo lắng của Trương Hạo, Đường Tụng tiến lên ôm vai hắn: “Đi thôi Hạo tử, chúng ta đi vào ăn một bữa.”

Vừa vào tiệm, liền nhìn thấy ông chủ quen thuộc đứng sau quầy thu ngân.

Đường Tụng lên tiếng chào hỏi, rồi đi vào trong.

Tìm một chỗ quen thuộc và ngồi xuống.

Trương Hạo cầm thức đơn lên, đưa qua: “Tiểu Tụng, ông chọn món đi, mấy năm chưa đến rồi, nhìn xem có muốn ăn gì không.”

Đường Tụng cầm menu, cũng không khách khí với Trương Hạo.

Lật lật vài cái, phát hiện không có thay đổi gì so với trước kia.

Nói với nhân viên bên cạnh: “20 xiên thịt dê, 10 xiên thịt ba chỉ, 10 xiên thịt bò, 6 xiên cánh gà, 2 phần cà tím, 8 chai bia, đúng rồi, lại thêm 2 bát hoa quế đá bào.”

Đây đều là những món bọn họ thường ăn thời đi học.

Chỉ nghĩ một chút, Đường Tụng lại thấy hoài niệm.

Trương Hạo cười nói: “Gọi không ít nha, lúc trước nhiều người, bây giờ chỉ có hai chung ta, ông ăn hết không.”

Đường Tụng chỉ vào bụng mình: “Bây giờ tôi ăn rất nhiều, chỗ này không bõ dính răng.”

“Ha ha, hi vọng ông nói được làm được.”

Rất nhanh, phục vụ đã mang hoa quế đá bào lên.

Ăn một miếng, mùi thơm nhàn nhạt, hơi chua ngọt, làm người thấy ngon miệng hơn.

“Liễu Bảo Nguyệt thích món này nhất nhỉ? Nhớ lúc trước ông thường xuyên chạy đi mua cho Bảo Nguyệt.” Trương Hạo yên lặng một chút, cảm khái nói: “Nói thật, hai người không đến với nhau, bọn tôi đều rất bất ngờ.”

“Bất ngờ sao?” Đường Tụng suy tư một lát: “Có lẽ Bảo Nguyệt có tính toán của mình. Thật ra sau khi lên đại học thì tôi cũng hiểu, tôi kém nàng rất nhiều, dù có đến với nhau, nhưng yêu xa cũng rất khó kiên trì.”

“Bây giờ ông lăn lộn tốt như vậy, không ngại thử lại một lần xem sao?”

Trương Hạo nghĩ đến chiếc xe kia, lại nghĩ Đường Tụng tiện tay là mua nhà 1 triệu.

Đường Tụng nhếch miệng cười: “Tôi cũng tính qua một thời gian ngắn nữa sẽ đến Đế Đô thăm Bảo Nguyệt. Nếu cô ấy thay đổi suy nghĩ, muốn theo đuổi tôi, vậy tôi sẽ cho cô ấy một cơ hội.”

Trương Hạo cười ha ha: “Cái tên này, đúng là không chịu thay đổi. Vừa nhắc đến Liễu Bảo Nguyệt thì đã nhếch miệng cười, nói thế nào cũng không ngậm được.”

Đường Tụng nghe vậy thì ngẩn người, nội tâm có hơi phức tạp.

Đồ ăn lên rất nhanh.

Trương Hạo rót bia cho hai người.

Sảng khoái uống cạn một ly, sau đó bắt đầu nói đến hiện tại.

Đường Tụng từ trong lời nói của Trương Hạo, nhận ra được hắn sống không hề như ý.

Cũng rất hối hận vì không học đại học, không có bằng cấp, bây giờ rất khó xin việc.

Đường Tụng suy tư một lát, hỏi: “Hạo tử, có muốn lên Yến Thành phát triển không? Tôi đang mở một phòng cà phê, phát triển cũng không tệ, có muốn qua giúp đỡ không?”

Trương Hạo ngẩn người, trên mặt lộ ra vẻ vùng vẫy.

Đường Tụng bây giờ rõ ràng là phát tài, nhưng mà cũng không quên bạn cũ.

Đối với một người bạn cũ sống không tốt như mình, cũng không hề xem thường.

Khi nói chuyện, vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng của người bạn gay năm đó.

Nhưng mà…

“Có băn khoăn gì sao?” Đường Tụng thấy Trương Hạo do dự thì hỏi.

Trương Hạo cầm ly bia lên, uống ‘ừng ực’ hai ly liền.

Sắc mặt đỏ lên nói: “Hai năm qua tôi có một người bạn gái, cô ấy có công việc ổn định ở huyện Sa này. Nếu tôi đến Yến Thành, có lẽ hai chúng tôi sẽ tách ra.”

Đường Tụng không hiểu, hỏi: “Yến Thành cách đây không a, lúc nào cũng có thể trở về mà. Huống hồ, chờ ông ổn định lại, đưa cô ấy qua đó không tốt sao?”

Trương Hạo cười khổ: “Ông tin không, chân trước tôi vừa rời khỏi huyện, chân sau cô ấy sẽ chia tay với tôi luôn.”

“Bá đạo như vậy?” Đường Tụng giật mình.

“Cũng không tính là bá đạo, chủ yếu là cha mẹ cô ấy không đồng ý chuyện của bọn tôi. Hiện giờ tôi ngày nào cũng phải lấy lòng, cô ấy mới không chia tay. Ông cũng biết điều kiện nhà tôi rồi đấy. Phía trên còn có ông anh trai mới kết hôn chưa được vài năm, của cải đã bị móc rỗng. Cha mẹ cô ấy lại yêu cầu tôi phải có nhà có xe. Nhưng tôi muốn trả góp cũng không được. Sau đó, tôi liền bỏ việc ở tiệm sửa xe, đi làm môi giới, chính là vì muốn kiếm nhiều hơn.”

Đường Tụng hỏi: “Tiền lương của ông đại khái là bao nhiêu?”

“Mỗi tháng đều không giống nhau, theo công lao thôi, tổng thể cũng khoảng 5000, 6000 một tháng.”

“Ông đến Yến Thành, lương sẽ tăng gấp bội. Phòng cà phê của tôi sắp chuyển thành công ty, đến khi đó sẽ mở thêm mấy chi nhánh. Tiềm lực phát triển rất lớn, cân nhắc một chút đi.”

Đường Tụng có ấn tượng rất tốt với Trương Hạo, nếu có thể giúp đối phương một tay, hắn cũng rất vui lòng.

Trương Hạo nghe vậy, nội tâm rất cảm động, khóe mắt đã ươn ướt.

Cầm ly bia lên cụng một cái với Đường Tụng, lại uống một hơi cạn sạch: “Tiểu Tụng, cảm ơn ông. Mấy năm qua đi ra ngoài làm việc, tôi nhìn thấy rất nhiều chuyện. Không có nhiều người sống tình cảm như ông đâu. Tôi sẽ trở về nói chuyện với cô ấy, nhưng cô ấy khá nóng tính, tôi sợ cô ấy không chấp nhận yêu xa.”

Đường Tụng khuyên nhủ: “Hạo tử, không thể hèn mọn như vậy. Nếu ông không nhà không xe, dù ông coi bạn gái là tổ tông, người ta nên đi thì vẫn đi thôi.”

Trương Hạo thở dài, hắn cũng hiểu những chuyện này.

Nhưng tóm lại là vẫn không bỏ được đoạn tình cảm này.

“Được rồi, về nhà nghĩ kỹ rồi gọi cho tôi, bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh.” Đường Tụng vỗ vỗ bả vai Trương Hạo, tiếp tục uống bia.

Lúc nói đến tình hình của đám bạn cùng lớp, Trương Hạo vô tình nói đến Trương Nghiên.

Đường Tụng lập tức nhớ lại gương mặt dịu dàng và thẹn thùng kia: “Cô ấy thế nào rồi? Sống tốt không?”

“Cũng được, nghe nói sau khi lên đại học, vẫn học tập rất khắc khổ. Cuối cùng còn thi lên cấp, vào đại học công nghiệp Yến Thành. Hai người không liên lạc à?”

Đường Tụng yên lặng lắc đầu.

Nói đến chỗ này, Trương Hạo hơi xúc động: “Lúc trước chúng ta đều cảm thấy cô ấy đần, rõ ràng là cố gắng như vậy, nhưng lại thi không khá. Ai có thể ngờ, người ta còn có thể kiên trì như vậy, đây cũng là một loại bản lĩnh. Nghe bạn học ở đại học công nghiệp nói, bây giờ cô ấy còn cố gắng hơn cả thời cấp 3. Muốn tiếp tục thi nghiên cứu sinh, mục tiêu chính là vượt qua Liễu Bảo Nguyệt. Có đôi khi, tôi rất không hiểu được suy nghĩ của cô ấy, rõ ràng là xinh đẹp như vậy…”

Trương Hạo vẫn còn nói.

Đường Tụng đã không có tâm tư nghe.

Chỉ thấy tâm lý rối bời.

Cộng với tấm ảnh và lời nhắn lại kia.

Nội tâm ngổn ngang, phức tạp.

Cậu tạm biệt quá khứ thật rồi sao?

Lại nghĩ đến Liễu Bảo Nguyệt.

Mình tạm biệt quá khứ thật rồi sao?

Bình Luận (0)
Comment