Gần đây, tâm trạng của Đổng Ngọc Ngôn rất tốt.
Trước mắt nàng ở bộ phận tiêu thụ, chủ yếu là phụ trách bảo vệ quan hệ với đại lý xe Hằng Đạt.
Bằng vào tầng quan hệ với Đường Tụng, Lý Minh Bác rất thân thiện với nàng.
Nhiều lần khen ngợi nàng trước mặt lãnh đạo của công ty.
Trước trung thu, nàng đã nhận được tiền lương.
Không chỉ là tiền lương, còn có 10.000 NDT phí chiêu đãi.
Tổng số tiền, còn nhiều hơn số tiền nàng nhận được từ khi đi làm đến giờ.
Từ Tình ghen tị đến đỏ mắt, không ngừng thúc giục nàng đi shopping, yêu cầu quà.
Đổng Ngọc Ngôn cũng không keo kiệt với bạn thân, trực tiếp dẫn Từ Tình đến trung tâm thương mại lớn nhất gần đó.
Quần áo, mỹ phẩm, túi xách.
Tổng cộng tốn hết mấy ngàn.
Nhìn một đống túi xách trong tay.
Tuy rằng đều là những thương hiệu bình thường, nhưng mà cũng rất có cảm giác thỏa mãn.
Loại khoái cảm khi mua sắm này, khiến cho nàng và Từ Tình rất hưng phấn.
Tự nhiên là không thể không chia sẻ lên vòng bạn bè.
Ăn một bữa tối phong phú, lại đón xe về nhà.
Xuống taxi, Đổng Ngọc Ngôn và Từ Tình xách từng túi từng túi hàng xuống.
Vừa mới quay người, ba bóng người chợt đứng lên, đi về phía các nàng.
Đổng Ngọc Ngôn ban đầu còn không để ý lắm, tiếp tục chỉnh lý đám túi xách.
Ba người kia tiến lại gần.
Người đứng đầu, là một thanh niên thanh tú, đeo kính gọng vàng, rất có khí chất văn vẻ.
“Nhậm Tử Hiên?” Đổng Ngọc Ngôn lập tức nhận ra người này, bật thốt lên.
Nàng cũng biết hai người ở phía sau.
Đặng Tử Vân và Lý Thụ Kỳ, đều là thành viên hội học sinh trước kia.
Nhậm Tử Hiên chỉ vào ghế đá bên cạnh vườn hoa, nói: “Ngọc Ngôn, chúng ta qua bên kia tâm sự đi.”
Từ Tình nhìn Nhậm Tử Hiên, lại nhìn Đổng Ngọc Ngôn.
Hai mắt xoay tròn, lòng hóng hớt chợt dâng lên.
Nàng tự nhiên là biết Nhậm Tử Hiên.
Chủ tịch hội học sinh nha, lớn hơn nàng một khóa.
Năng lực cá nhân cực kỳ vượt trội.
Trong lúc đi học đã tổ chức bạn học làm một phần mềm làm thêm, kiếm được không ít tiền.
Đồng thời cũng tham gia không ít thi đua ở sân trường, cầm rất nhiều giải thưởng.
Còn chưa tốt nghiệp đã được nhận vào một xí nghiệp hàng đầu trong lĩnh vực nhà thông minh ở thành phố Thâm Thành.
Tại một đại học bình thường như khoa học kỹ thuật Yến Thành, người như vậy đã được coi là rồng trong loài người.
Thời đại học, Nhậm Tử Hiên và Đổng Ngọc Ngôn quan hệ rất tốt, lúc trường Từ Tình thường xuyên dùng chuyện này để trêu ghẹo Đổng Ngọc Ngôn.
Đổng Ngọc Ngôn hít sâu một hơi, bộ ngực sung mãn phấp phồng.
Nên đến vẫn phải đến.
Khi Nhậm Tử Hiên nói sẽ đến Yến Thành, Đổng Ngọc Ngôn đã có dự cảm không tốt.
Nhậm Tử Hiên có quan hệ rất rộng ở trường học.
Lại có rất nhiều bạn bè biết địa chỉ của nàng, có thể tìm đến đây cũng là bình thường.
“Những tin nhắn wechat kia, tôi đã xem hết rồi. Cảm ơn anh quan tâm tôi, nhưng … bạn trai tôi rất tốt, hi vọng anh không quấy rầy chúng tôi.”
Đặng Tử Vân ở sau lưng Nhậm Tử Hiên tiến lên một bước, cười nói: “Ngọc Ngôn, cô và Tử Hiên đã quen biết nhiều năm, Tử Hiên đối xử với cô thế nào, trong lòng cô cũng biết. Người ở trường đều thấy hai người rất xứng đôi. Lần này Tử Hiên đến đây, là có chuyện quan trọng muốn nói.”
Nhậm Tử Hiên móc ra một cái hộp tinh xảo, đi đến trước mặt Đổng Ngọc Ngôn.
Hơi kích động nói: “Ngọc Ngôn, tôi biết em không muốn đi Thâm Thành phát triển, em thích Yến Thành quen thuộc này.”
“Tôi đã bỏ việc ở Thâm Thành, định góp vốn với bạn mở một công ty ở Yến Thành. Bọn tôi có kỹ thuật, có ước mơ, chỉ thiếu thời gian và đầu tư.”
“Nhưng mà những thứ này đều đã có tiến triển, chẳng mấy chốc sẽ thành công.”
“Tại nơi em không nhìn thấy, tôi vẫn luôn nỗ lực!”
“Vì tương lai của chúng ta, vì hạnh phúc của em!”
Nghe vậy, dù Từ Tình đang hóng hớt cũng thấy hơi xúc động.
Không ngờ tên này còn rất si tình.
Vì Ngọc Ngôn mà bỏ qua công việc ổn định, đi ra lập nghiệp.
Nói xong những lời này, Nhậm Tử Hiên nhẹ nhàng mở chiếc hộp nhỏ trong tay.
Bên trong là một chiếc nhẫn rất xinh đẹp.
Đặng Tử Vân lập tức móc ra mấy chiếc que phát sáng, tô điểm cho bầu không khí nơi này.
Lý Thụ Kỳ cũng giơ điện thoại lên, quay chụp lại một màn này.
Nhậm Tử Hiên si tình nói: “Ngọc Ngôn, làm bạn gái tôi đi! Tin tưởng tôi, tôi không kém hơn bất kỳ ai!”
Đổng Ngọc Ngôn nhìn Nhậm Tử Hiên với ánh mắt phức tạp, nhỏ giọng nói: “Thật xin lỗi, tôi không biết mình đã để anh hiểu lầm như vậy, nhưng tôi thật sự không có cảm giác với anh. Tôi rất thích bạn trai của mình, không hi vọng anh ấy sẽ hiểu lầm.”
Nhậm Tử Hiên nghe vậy, thần sắc nóng bỏng chợt ảm đạm xuống, gian nan mở miệng: “Cho nên… tôi không còn cơ hội đúng không?”
Đổng Ngọc Ngôn thẫn thờ gật đầu.
Quay người muốn rời đi.
Nhậm Tử Hiên định giơ tay ra, nhưng lại thôi, cũng không mở miệng.
Gió nhất quyết phải đi, mây làm sao có thể giữ lại.
Tôi vốn cho rằng em cũng đang chờ, đang đợi, đang mong mỏi giống như tôi.
Vì sao em lại không thể kiên trì thêm một chút nữa?
Chờ tôi công thành danh toại, em có thể có được tất cả những gì mình muốn.
Đặng Tử Vân không nhịn nổi nữa, chỉ vào những túi đồ trong tay Đổng Ngọc Ngôn: “Nghe nói bạn trai cô là ‘phú nhị đại’, cô vì những thứ này mới đi theo tên đó phải không?”
Nghe vậy, Từ Tình ở bên cạnh lập tức nổi điên, trợn mắt lên nói: “Này! Đặng Tử Vân, cô có ý gì? Chúng tôi lĩnh lương, cầm tiền của mình đi mua đồ, sao trong miệng cô lại trở thành bẩn như vậy? Đừng cho là tôi không biết cô vẫn thích Nhậm Tử Hiên. Hiện giờ còn giúp anh ta tỏ tình, lẽ nào cô có sở thích đặc biệt nào đó?”
Đặng Tử Vân nghe vậy, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ.
Đổng Ngọc Ngôn thấy vậy thì vội vàng kéo Từ Tình đi về phía cửa tòa nhà: “Tình Tình, đi thôi, đừng nói nữa.”
Tiếng giễu cợt của Đặng Tử Vân lại truyền đến từ sau lưng.
…
Trở lại nhà, cất một đống túi đồ đi.
Đổng Ngọc Ngôn khóa cửa phòng, nằm sấp trên giường.
Trong đầu đang điên cuồng hò hét.
Trước khi thích Đường Tụng.
Nàng đúng là có trò chuyện với một số con trai có chất lượng tốt ở trong list wechat.
Cũng không phải là có tâm tư phát triển gì cả.
Đây chỉ là tiềm thức hay bản năng của một cô gái được hoan nghênh, được vô số người theo đuổi mà thôi.
Hi vọng có những người bạn cũng ưu tú như mình.
Ví dụ như, thời đại học thì Đường Tụng không nằm trong danh sách giao thiệp của nàng.
Cho nên, dù học chung 4 năm, cũng chỉ giao lưu bình thường.
Đổng Ngọc Ngôn vẫn không có wechat của Đường Tụng.
Nhậm Tử Hiên thì lại là một cực đoan khác, thời đại học đã siêu quần bạt tụy.
Thích xã giao, năng lực xuất chung.
Sau khi tốt nghiệp cũng phát triển rất tốt.
Lúc trước Đổng Ngọc Ngôn đúng là có chút hảo cảm với vị sư huynh này, vẫn luôn giữ liên lạc.
Thẳng đến khi gặp lại Đường Tụng.
Vị nam thần này, không chỉ có gia thế hiển hách, tràn đầy tài tăng, mà tính cách còn rất tốt.
Chỉ cần ở cùng Đường Tụng, là sẽ tràn đầy cảm giác an toàn.
Đến giờ nhớ lại một màn trên nhà hàng Tinh Không, nàng vẫn mặt đỏ tim run.
Có được một người bạn trai như vậy, nàng nằm mơ cũng cười.
Hôm nay Nhậm Tử Hiên đột nhiên xuất hiện, khiến cho nàng nhớ lại quá khứ.
Rất hối hận về hành vi lúc trước của mình.
Lại sợ hãi, sợ hãi Đường Tụng sẽ hiểu lầm.
Qua một lúc lâu, tiếng gõ cửa kịch liệt vang lên.
“Ngọc Ngôn! Mở cửa nhanh! Xảy ra chuyện rồi!” Là giọng của Từ Tình.
Đổng Ngọc Ngôn vội vàng đứng lên, đi mở cửa phòng.
“Mau nhìn nhóm chat đại học đi, con bitch Đặng Tử Vân vừa mới nói xấu cậu kìa.” Từ Tình vội vàng đưa điện thoại qua.
Trong nhóm chat của hội học sinh đại học khoa học kỹ thuật Yến Thành.
Đặng Tử Vân nói năng rất kịch liệt, như đang bênh vực kẻ yếu là Nhậm Tử Hiên.
Đại khái là.
Đổng Ngọc Ngôn ái mộ hư vinh, nhân phẩm rất tệ bạc, là một phụ nữ hám tiền tuyệt tình.
Sau khi tốt nghiệp gặp được một người bạn trai là ‘phú nhị đại’, liền đá bay Nhậm Tử Hiên đã câu nhiều năm.
Còn bổ xung thêm ảnh chụp tối nay.
Nhậm Tử Hiên si tình, Đổng Ngọc Ngôn lạnh lùng.
Kết hợp với những lời nói dạt dào tình cảm, lập tức tạo thành sóng to gió lớn.
Đổng Ngọc Ngôn lập tức giận dữ.
Trong nhóm này đều là người quen, còn có không ít người ở trong lớp bọn họ.
Nếu như truyền đến tai Đường Tụng…
Nàng vội vàng cầm điện thoại của mình lên, lập tức gửi tin nhắn cho Đường Tụng: “Đường Tụng, mình có thể công khai quan hệ của chúng ta ở trong nhóm chat bạn học không?”