Đường Tụng cầm điện thoại lên, mở tin nhắn của Đổng Ngọc Ngôn ra xem.
Không nhịn được mà nhếch miệng cười, trả lời: “Ồ? Chúng ta có quan hệ gì?”
Vị Đổng hoa khôi này, mỗi lần nói chuyện với mình đều trêu ghẹo tán tỉnh.
Nếu mình không bày bỏ một chút, cũng không quá thích hợp.
…
Một bên khác.
Đổng Ngọc Ngôn thấy câu trả lời này của Đường Tụng, sắc mặt lập tức tái nhợt.
Nội tâm bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Chẳng lẽ Đường Tụng biết chuyện của Nhậm Tử Hiên rồi?
Mình nên làm gì đây?
Từ Tình thấy sắc mặt nàng không đúng, tiến lại gần nhìn màn hình điện thoại.
Kinh hãi đến biến sắc mặt: “Hai người cãi nhau? Hay là ăn xong chùi mép rồi?”
Đổng Ngọc Ngôn mấp máy môi, không nói ra lời.
Từ Tình vội vàng kéo lên, xem lịch sử trò chuyện của hai người.
Không đúng! Tối qua còn rất tốt mà!
Nàng lập tức bừng tỉnh: “Tiểu Ngôn Ngôn ngốc, Đường Tụng đang trêu cậu thôi, là muốn cậu chủ động tỏ tình kìa.”
Nghe nói vậy, Đổng Ngọc Ngôn giống như là khôi phục tinh thần.
Cầm điện thoại lên, bắt đầu gõ chữ, ngón tay run run như không thể điều khiển: “Chúng ta đương nhiên là người yêu rồi.”
Nàng nhắn xong thì chờ đợi, rốt cuộc Đường Tụng cũng đáp lại: “Được rồi, vậy thì mình sẽ chờ cậu biểu hiện.”
Phù!
Đổng Ngọc Ngôn thở phào một hơi, còn vỗ vỗ ngực.
Thật sự là bị chuyện của Nhậm Tử Hiên dọa sợ, còn tưởng rằng Đường Tụng tức giận.
Thì ra là muốn chơi, cái này nàng rất am hiểu.
Cắn môi, giọng nói mềm mại: “Vậy cậu trở về Yến Thành, thì đến tìm mình được không? Mình biểu hiện cho cậu xem.”
Đường Tụng: “Được!”
Từ Tình cười nói: “Không ngờ Đổng Ngọc Ngôn thông minh cũng có một ngày như vậy. Bị một câu của người ta làm sợ, sợ đến mất đầu óc luôn.” Nàng có chút không nhìn nổi, cảm thấy chị em của mình đang yêu đương mất não.
Đổng Ngọc Ngôn vỗ cái mông nhỏ của nàng: “Đến lúc đó giới thiệu cho hai người biết nhau.”
Nếu đã công khai, Từ Tình nhất định sẽ biết rõ thân phận chân thật của Đường Tụng.
Đúng là không cần thiết gạt nữa.
Sau khi bình tĩnh lại, nàng quay lại nhóm chat hội học sinh.
Đổng Ngọc Ngôn nhìn tin nhắn của Đặng Tử Vân, ánh mắt sắc bén, lửa giận dâng lên.
Đầu tiên là gửi một tin: “@Đặng Tử Vân, đặt điều nói xấu là phải chịu trách nhiệm trước pháp luật, nếu cô không công khai xin lỗi, ngày mai tôi sẽ kiện cô. Ngoài ra, bạn trai tôi và tôi đã quen nhau 4 năm, là Đường Tụng của trường chúng ta.”
“@Lưu Thiên Hào, quan hệ của bọn tôi, Thiên Hào cũng biết.”
Tiếp theo lại gửi ảnh chụp chung của hai người.
Còn là ảnh của hai người ở nhà hàng Tinh Không.
Lại thêm một tấm ảnh Đường Tụng đang lái Porsche.
Lưu Thiên Hào hình như vẫn đang nhìn chằm chằm, bị Đổng Ngọc Ngôn @ thì lập tức đứng ra.
Vội vàng giải thích: “Ngọc Ngôn nói không sai, Đường Tụng là học sinh lớp bọn tôi, là anh em tốt với tôi.”
“@Đặng Tử Vân, hi vọng cô lập tức xin lỗi Ngọc Ngôn.”
Tin này vừa xuất hiện, trong nhóm lại càng ầm ĩ hơn.
Đám bạn học vốn đang hóng hớt, nhộn nhịp nhảy ra.
“Nếu là như vậy, Tử Vân quá đáng rồi.”
“Đúng vậy, người ta yêu đương bình thường mà.”
“Có chuyện gì thì nói riêng thôi, đem chuyện riêng của người ta vào trong nhóm, ít nhiều cũng có chỗ không hay.”
“Trường học chúng ta còn có soái ca như vậy sao? Sao tôi không biết?”
“Có sao nói vậy, anh chàng này quá đẹp trai.”
Cũng có mấy người bạn học cùng lớp của Đường Tụng nhìn ảnh xong thì lại không dám nhận.
“Đây là Đường Tụng? Đậu xanh, sao lại thay đổi nhiều vậy!”
“Ngũ quan rất giống với Đường Tụng.”
“Đúng vậy, lúc trước Đường Tụng là người tầm thường nhất trong lớp, bạn bè rất ít.”
Sau khi xác nhận tin tức này, mọi người lập tức sôi trào.
Rất nhiều người đứng ra @ Đặng Tử Vân, yêu cầu nàng nói xin lỗi.
Dù sao Đổng Ngọc Ngôn cũng giỏi giao tiếp, người lại đẹp.
Có quan hệ rất tốt trong trường.
Thấy tình thế không thích hợp, có xu hướng càng ngày càng kịch liệt.
Nhậm Tử Hiên nhảy ra: “Đều là vấn đề của tôi, tôi xin lỗi mọi người.”
“@Đổng Ngọc Ngôn, Tử Vân cũng là gấp quá nên nói sai, tôi thay Tử Vân xin lỗi.”
“@ toàn thể thành viên, chuyện này dừng lại ở đây đi, là lỗi của tôi.”
Mặc dù trong đám đang khí thế ngất trời, nhưng Đặng Tử Vân vẫn không ló đầu ra.
Đổng Ngọc Ngôn cắn môi một cái, dù thế nào cũng không nuốt trôi cục tức này.
Nàng không phải người chỉ biết im hơi lặng tiếng.
“@Đặng Tử Vân, trong vòng 3 phút, nếu cô không ra mặt xin lỗi, chuyện này không xong.”
Nhậm Tử Hiên: “@Đổng Ngọc Ngôn, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, quên đi thôi.”
Đổng Ngọc Ngôn không trả lời, chờ đợi Đặng Tử Vân xuất hiện.
Ba phút sau.
Đổng Ngọc Ngôn nhắn tin cho Đường Tụng: “Thân ái, cậu có người bạn nào làm luật sư không? Tốt nhất là ở Yến Thành, mình muốn hỏi vài chuyện.”
Đường Tụng: “Phòng luật sư Đường Kim, La Tân, số điện thoại 159xxx.”
Đổng Ngọc Ngôn nhận được câu trả lời, trên mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào: “Cảm ơn, hôn hôn.”
Quay đầu lại, liền nhìn thấy dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi của Từ Tình.
Nàng đang nhắn tin trong nhóm, điên cuồng mắng Đặng Tử Vân.
Đổng Ngọc Ngôn véo má nàng một cái: “Tình Tình, đừng mắng nữa.”
Từ Tình liếc mắt nhìn nàng một cái, lại điên cuồng gõ chữ.
Trong miệng lại lẩm bẩm: Gõ đến bàn phím thối rữa, máu nóng vẫn khó lạnh! Dám nói xấu chị em mình, nhất định phải mắng đủ 800 chữ! Ít nhất cũng phải góp đủ một phần luật văn.”
Qua một lúc lâu, dưới ánh mắt như nhìn kẻ đần của Đổng Ngọc Ngôn, Từ Từ rốt cuộc cũng bỏ điện thoại xuống.
Hung hăng vỗ lên mông Đổng Ngọc Ngôn: “Thì ra là Đường Tụng! Đây chính là nguyên nhân cậu vẫn giấu mình đúng không?”
Nàng đúng là đã gặp Đường Tụng.
Thân là bạn cùng phòng thời đại học kiêm bạn thân của Đổng Ngọc Ngôn, nàng cũng khá quen thuộc với đám con trai trong lớp của Ngọc Ngôn.
Có rất nhiều lần, Ngọc Ngôn dẫn nàng đi tham gia hoạt động lớp.
Nàng cũng thường xuyên chạy qua lớp bọn họ chơi.
Lúc này nhớ lại, chỉ nhớ rõ đối phương rất thẹn thùng, chưa từng yêu đương.
Vẻ ngoài cũng không xuất chúng như bây giờ.
Đổng Ngọc Ngôn cười hì hì nói: “Nể mặt quần áo và túi xách mình tặng cậu hôm nay, bỏ qua chuyện này nha.”
Từ Tình hừ một tiếng, hỏi: “Đặng Tử Vân vẫn không lên tiếng, cậu định thế nào? Kiện thật à?”
Đổng Ngọc Ngôn lắc lắc điện thoại trong tay, cười nói: “Đường Tụng cho mình số của một luật sư, ngày mai mình sẽ ủy thác đối phương tiến hành kiện tụng, yêu cầu Đặng Tử Vân nói xin lỗi, khôi phục danh dự, bồi thường tổn thất.”
“Có một bạn trai có quyền thế thật là tốt!” Từ Tình chua xót một câu, lại nhắc nhở: “Mình cảm thấy chuyện này có liên quan với Nhậm Tử Hiên. Đặng Tử Vân gửi tin xong, anh ta vẫn không ngoi lên làm sáng tỏ, rõ ràng là có vấn đề.”
Đổng Ngọc Ngôn không nói gì nữa, nàng đã quyết định.