Đường Tụng ngồi trong vườn hoa trên tầng 3, nhìn ảnh huấn luyện quân sự do Trình Nhạc Nhạc gửi đến.
Có chút đau lòng, lại có chút vui mừng.
Nàng vốn không tính trắng, màu da lại sâu hơn một chút.
Tuy nhiên, có thể nhìn thấy nụ cười vui vẻ phát ra từ nội tâm của nàng.
Tối ngày kia chính là dạ hội đón sinh viên mới.
Cũng là nhiệm vụ trưởng thành thứ 2 của Trình Nhạc Nhạc.
Vì để Trình Nhạc Nhạc trở thành nữ thần đại học, rèn luyện tố chất tâm lý của nàng.
Cần bắt nàng mặc thời trang – chuyện tình trắng.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, phần thưởng kem chống nắng x1 chắc là có thể khôi phục màu da của nàng.
Hơn nữa còn bổ sung thêm sức chịu đựng +5, huấn luyện quân sự sẽ không mệt nữa.
Nghĩ đến đây, Đường Tụng trả lời: “Nhạc Nhạc, nhớ mặc bộ ‘chuyện tình trắng’ đi tham gia dạ tiệc. Đây là chuyện em đáp ứng anh, không được thất hứa.”
Hình như Trình Nhạc Nhạc đang huấn luyện, không trả lời ngay.
“Keng, chúc mừng túc chủ, nhân vật ‘Lý Nhã Lỵ’ đã hoàn thành nhiệm vụ trưởng thành 1.”
Âm thanh nhắc nhở vang lên, chứng tỏ Lý Nhã Lỵ đã ký hợp đồng.
Tuy nhiên, với tư cách là nhân vật trò chơi có độ trưởng thành hơi thấp, nhiệm vụ 1 này không có phần thưởng.
Mở bảng nhiệm vụ của Lý Nhã Lỵ.
Nhiệm vụ trưởng thành 1 đã biến thành màu xanh lá, trạng thái hoàn thành.
Nhiệm vụ 2 cũng sáng lên, có thể tra xét.
Ấn vào xem.
Nội dung: Trang điểm tủ quần áo, mời Lý Nhã Lỵ hoàn thành nhiệm vụ trang điểm phòng để đồ trong biệt thự Thịnh Nguyên Danh Dinh, đảm bảo phòng để đồ rơi vào trạng thái đầy.”
Phần thưởng: Độ trưởng thành +3, sức chịu đựng +2.
Đường Tụng cười một tiếng, nhiệm vụ này quá đơn giản.
Với tính cách và tác phong của Lý Nhã Lỵ, hoàn thành là chuyện đơn giản.
Trở lại danh sách wechat, gửi tin cho Lý Nhã Lỵ: “Lỵ Lỵ, sau khi ký hợp đồng xong, đến nhà 101 Thịnh Nguyên Danh Dinh tìm anh, có quà tặng em.”
…
Lúc này, Lý Nhã Lỵ đang há hốc miệng, ngây ngốc nhìn vị luật sư trước mắt.
Nghe thấy mấy chữ “USD”.
Cho dù nàng không có nhiều tri thức về tài chính, cũng hiểu nó có ý gì.
Phí sinh hoạt tăng gấp 7 lần.
Nói cách khác, một năm có 11.200.000 NDT phí sinh hoạt?
Mỗi tháng trung bình gần 1 triệu?
Mỗi ngày trung bình 30.000?
Mình giá trị như vậy sao?
Sao mình không biết?
Lẽ nào Đường Tụng muốn mình sinh rất nhiều con?
“Anh xác định mình không đùa?” Lý Mộc Tuyết hô hấp dồn dập, giọng nói cũng hơi khàn khàn.
Sau khi nói ra, nàng vội vàng cầm chén trà lên uống một ngụm hết sạch, làm dịu cổ họng khô khốc.
La Tân cúi đầu cười yếu ớt, nói: “Tôi là một luật sư, sẽ không bao giờ đùa với khách hàng khi đang làm việc, như vậy sẽ ảnh hưởng đến lòng tin khi chúng ta đang câu thông.”
Nghe thấy câu trả lời khẳng định, Lý Nhã Lỵ đã khó có thể che giấu hưng phấn và kích động của mình.
Lý Mộc Tuyết và Trần Đình tựa như nhận phải đả kích gì đó, trợn mắt há hốc mồm.
Mỗi năm hơn 10 triệu phí bao nuôi là khái niệm gì?
Ít nhất cũng có thể tìm 10 người như Lý Nhã Lỵ.
Lý Mộc Tuyết lại cắn chặt răng.
Nàng là người nhìn Lý Nhã Lỵ đi từ con số 0 đến một bước này.
Từ mới đầu, nàng chính là người khuyên Lý Nhã Lỵ đi gặp mặt đại ca top 1.
Đến cuộc hẹn đầu tiên, nàng cũng là người được xem ảnh đầu tiên.
Lại đến vòng tay vàng hơn chục ngàn, quần áo hơn mấy ngàn.
Xe thể thao Porsche làm rung động lòng người, và biệt thự sang chảnh.
Lúc này nhớ lại, mẹ nó cứ như bật hack vậy.
Sao cứ giống nữ chính ngốc nghếch ngọt ngào trong tiểu thuyết não tàn vậy chứ?
“Tôi có thể lĩnh bao nhiêu năm? Có thể bị…” Lý Nhã Lỵ muốn nói là có thể bị đuổi việc không, nhưng lại không dám nói ra khỏi miệng.
La Tân nhận ra nàng đang căng thẳng, giải thích: “Duy trì đến khi ngài qua đời mới thôi.”
Lý Nhã Lỵ che ngực.
Cảm động!
Cái gì là tình yêu? Cái gì là lãng mạn ? Cái gì là quan tâm? Cái gì là săn sóc?
Chính là đây!
La Tân lại rút ra hai phần hợp đồng khác: “Tiếp đó chính là vấn đề đảo bảo y tế cá nhân của ngài. Sau khi ký hợp đồng, ngài sẽ nhận được một phần bảo hiểm y tế của BUPA. Đây là hợp đồng bảo hiểm, ngài xem đi.”
“Đây là gói bảo hiểm số 1 toàn cầu hiện giờ. Ngài có thể nghĩ đến thứ gì, nó đều có, phòng khám cao cấp nhất thế giới, không cần hẹn trước, trị liệu miễn phí, hoàn trả không giới hạn. Phạm vi bao trùm rất toàn diện, nằm viện, khám bệnh, kiểm tra sức khỏe, nha khoa, mang thai sinh con, khắm mắt… tất cả đều được thanh toán.”
Lý Nhã Lỵ vội vàng cầm hợp đồng lên xem, nhưng nàng không hiểu cái này.
Liền nhìn Lý Mộc Tuyết bằng ánh mắt giúp đỡ.
Lý Mộc Tuyết run rẩy nói: “Ký, ký ngay đi!”
Nàng biết cái này, nó còn được xưng là mặt hàng xa xỉ của người giàu, là Hermes trong lĩnh vực bảo hiểm y tế.
Là thứ vẫn luôn lưu truyền trong nhóm ‘Danh viện’ của các nàng.
Lý Nhã Lỵ vội vàng ký tên lên phần hợp đồng này.
La Tân liếc nhìn chiếc đồng hồ trên tay: “Tiếp đó là vấn đề nhà ở. Sau khi ngài sinh con, ngài sẽ nhận được một bộ bất động sản ở thành phố cấp 1. Nó sẽ thuộc về tài sản cá nhân ngài, ngài có thể tự chi phối. Đương nhiên, đứa con này phải có máu mủ với Đường tổng.”
Hai mắt Lý Nhã Lỵ đột nhiên sáng ngời.
Thì ra sinh con còn có thưởng!
Không biết sinh thêm vài đứa thì có được thưởng thêm không.
Lý Mộc Tuyết và Trần Đình đã ngây ngốc tại chỗ, không biết nên nói cái gì.
Đến lúc Lý Nhã Lỵ ký tên lên từng cái hợp đồng.
La Tân bắt đầu sửa sang lại hợp đồng.
Cài cúc áo trên âu phục, nghiêm túc nói: “Nói xong quyền lợi, giờ tôi sẽ đứng ở góc độ của Đường tổng để nói đến những nghĩa vụ ngài cần chấp hành.”
“Những thứ này không có trong hợp đồng, cũng không có pháp luật bảo hộ. Nhưng nếu như phát sinh, ngài sẽ bị hủy bỏ quyền lợi.”
Lý Nhã Lỵ vội vàng ngồi thẳng người, nàng biết những thứ này đều có giá của nó.
“Đầu tiên, ngài không được phát sinh hành vi thân mật với nam giới khác ngoài Đường tổng. Đương nhiên, nữ giới có vấn đề về giới tính cũng không thể. Bao gồm trường hợp công cộng hoặc riêng tư. Con cái của ngài phải có liên hệ máu mủ với Đường tổng.”
“Đây là yêu cầu cơ bản nhất. Nếu ngài làm trái, ngoại trừ mất hết quyền lợi ra, ngài còn phải gánh chịu hậu quả vô cùng nghiêm trọng. Mời ngài suy nghĩ kỹ trước khi làm việc, không nên để Đường tổng khó xử.”
La Tân rất nghiêm túc, ánh mắt và lời nói đều có thâm ý.
Những lời này, Đường Tụng không có khả năng nói.
Nhưng từ miệng hắn, lại trở nên rất đương nhiên.
Ý cảnh cáo bên trong rất rõ ràng.
Lý Nhã Lỵ hơi giật mình, gật đầu nói: “Tôi biết.”
La Tân thấy ổn rồi, lại khôi phục nụ cười: “Rất vinh hạnh được tiến hành ký hợp đồng với ngài. Đây là hợp đồng ký gửi gia tộc đầu tiên của Đường tiên sinh. Hi vọng ngài có thể hiểu được dụng tâm lương khổ của Đường tiên sinh. Quý trọng cơ hội này. Đừng làm chuyện sai lầm.”
“Ừm, tôi biết.” Lý Nhã Lỵ vội vàng đáp ứng, sau đó lại ngại ngùng nói: ‘Vậy khi nào tôi mới có thể nhận khoản lợi nhuận thứ nhất?”
La Tân cười nói: “Hôm nay, trước 5 giờ chiều sẽ vào tài khoản, sau đó thì sẽ là ngài 13 hàng tháng.”
…
Sau khi đưa ba cô gái rời khỏi phòng luật sư.
La Tân trở lại phòng làm việc, cười lắc đầu.
Mở hòm thư của tập đoàn Đường Tống.
Gửi thư trả lời cho Kim Mỹ Nga.
“Chủ tịch Kim, chuyện ngài giao đã hoàn thành. Ngoài ra, cũng đã truyền đạt lời cảnh cáo.”