Thần Hào: Ta Thừa Kế Tài Sản Trong Game (Dịch)

Chương 170 - Chương 170: Đơn Vị Tiền Tệ

Chương 170: Đơn vị tiền tệ Chương 170: Đơn vị tiền tệ

“Chào ngài… luật sư La Tân, tôi là Lý Nhã Lỵ, Đường Tụng là bạn trai tôi.”

Lý Nhã Lỵ nhìn vị luật sư tinh anh ở trước mặt, cảm thấy mình nói chuyện cũng không lưu loát.

Thật sự là chưa từng qua lại với loại người này, đặc biệt là trường hợp trang trọng như vậy.

Không thể làm gì khác hơn là lấy bạn trai ra để cổ vũ bản thân.

Nhìn bộ âu phục cao sang và đồng hồ đắt tiền trên người đối phương.

Lại nhìn chiếc váy hàng pha ke của mình.

La Tân rất bình tĩnh, trên mặt mang theo nụ cười yếu ớt, gật đầu nói: “Chúng ta vào phòng làm việc nói chuyện đi, hợp đồng đã chuẩn bị xong.”

“Được, cảm ơn.” Lý Nhã Lỵ gật đầu, nhắm mắt theo đuôi đi vào.

Lý Mộc Tuyết và Trần Đình ở sau lưng cũng đang lặng lẽ đánh giá vị luật sư La Tân này.

Hai người bọn họ cũng không phải kẻ không có ánh mắt như Lý Nhã Lỵ.

Thân là người chuyên nghiên cứu mặt hàng xa xỉ, Lý Mộc Tuyết lập tức tập trung vào mục tiêu.

Đồng hồ đeo tay là Patek Philippe 5204p, giá cả hơn 2 triệu.

Âu phục là đặt riêng.

Kiểu dáng và màu cà vạt đều nổi bật cá tính, nhưng lại thành thục và chững chạc.

Phù hợp với thẩm mỹ cao cấp của đàn ông ở độ tuổi này.

Khi mấy người đi đến cửa phòng làm việc, La Tân đột nhiên dừng lại.

Mắt nhìn hai cô gái đi theo Lý Nhã Lỵ.

Lễ phép cười nói: “Hợp đồng này tương đối riêng tư, hai người bạn này của ngài có thể ngồi chờ một lát không?”

Lý Mộc Tuyết và Trần Đình vội vàng né qua một bên, cảm thấy hơi sợ.

Lý Nhã Lỵ nhớ đến lời dặn dò của Đường Tụng, nhắm mắt nói: “Đường Tụng nói là tôi có thể dẫn hai người họ vào, giúp tôi xem hợp đồng.”

La Tân nhíu mày, gật đầu một cái, rồi mở cửa, đưa tay mời: “Vậy thì mời vào.”

Tiến vào phòng làm việc sang trọng rộng hơn 100 mét vuông.

Đập vào mắt là hai mắt tường thủy tinh trong suốt, trong phòng sáng ngời lại rộng rãi.

Ngoài cửa sổ, ngựa xe như nước.

Đưa ba người vào khu tiếp khách.

Vị mỹ nữ tiếp tân vội vàng cầm bình trà lên, rót cho mỗi người một ly trà thơm.

Lúc này mới rời khỏi đây.

“Mời ngồi, ba vị chờ một lát, tôi đi lấy hợp đồng.” La Tân chỉ chỉ ghế sô pha, sau đó đi về phía bàn làm việc bên cửa sổ.

Lý Nhã Lỵ vội vàng ngồi xuống, lại thở phào một hơi.

Lôi kéo Lý Mộc Tuyết đang co quắp: “Tiểu Tuyết, cậu rất có kiến thức cơ mà? Sao hôm nay lại ngốc như, mình còn trông chờ vào cậu giữ thể diện cho mình nữa.”

Trong lòng Lý Nhã Lỵ, người chị em thường xuyên nghiên cứu mặt hàng xa xỉ này, đúng là một người rất lợi hại.

Tâm tư kín đáo, kiến thức rộng rãi.

Bình thường há mồm ngậm miệng đều là LV, Hermes, Armani…

Lý Mộc Tuyết tức giận liếc nàng một cái, nói nhỏ: “Cậu dẫn mình đi gặp một minh tinh hay ngôi sao thì mình cũng không khẩn trương, mấu chốt là người này, rõ ràng là một nhân vật tinh ảnh trên đỉnh tháp, hoàn toàn không cùng một cấp bậc với chúng ta.”

Trần Đình cũng vỗ ngực nói: “Mình nhìn thấy người này, cảm giác như mình là học sinh tiểu học vậy, rất sợ câu nói tiếp theo của anh ta là bắt mình trả lời vấn đề nào đó.”

Ba người nhìn nhau một cái, đều cảm thấy áp lực rất lớn.

Đúng lúc này, La Tân cầm một túi văn kiện rất dày ngồi xuống sô pha.

Đưa tay cởi cúc áo âu phục, cùi chỏ đặt trên đầu gối, có vẻ trịnh trọng và hiền lành.

“Tôi tự giới thiệu một chút, La Tân, đối tác của Phòng luật sư Đường Kim, đồng thời cũng là chủ nhiệm của chi nhánh tại Yến Thành này.” La Tân liếc nhìn Lý Nhã Lỵ với ánh mắt đầy thâm ý: “Sau này, ngài có bất kỳ vấn đề gì về pháp luật, thì có thể liên hệ với tôi, miễn phí.”

Lý Nhã Lỵ vội vàng đáp lại: “Cảm ơn.”

“Vậy chúng ta vào vấn đề chính đi.” La Tân rút hợp đồng ra, đưa đến trước mặt Lý Nhã Lỵ: “Đây là một phần hợp đồng hưởng lợi từ quỹ ủy thác.”

Lý Nhã Lỵ kéo vạt áo Lý Mộc Tuyết, tỏ ý mau giúp đỡ một chút.

La Tân thản nhiên nhìn một màn này.

Dừng lại một chút, nói tiếp: “Phần quỹ ủy thác này, bởi vì thiết lập trước khi Đường tiên sinh kết hôn, thuộc về tài sản cá nhân, vì vậy nó còn có hiệu quả tránh rắc rối hai bên trai gái phân phối tài sản và thừa kế sau kết hôn.”

Lý Mộc Tuyết giơ tay phải lên, yếu ớt nói: “Luật sư La Tân, xin hỏi quỹ ủy thác là cái gì?”

Lý Nhã Lỵ và Trần Đình cũng lộ ra ánh mắt hỏi thăm.

La Tân đang khoa tay múa chân lại dừng lại một chút.

Há miệng không nói gì.

Loại tình huống này, rõ ràng là đã vượt qua khỏi dự đoán của hắn.

Chẳng lẽ mấy người này không tìm hiểu gì trước khi đến đây sao?

Đây là phải rộng rãi thế nào chứ?

Chuyện này chính là chuyện lớn liên quan đến cả đời người đấy!

La Tân cầm máy tính bảng trên bàn trà lên, tìm giới thiệu cơ bản của quỹ ủy thác rồi đưa qua.

Lý Nhã Lỵ và hai cô gái nhận lấy, bắt đầu nghiêm túc đọc.

Ba người xem một lúc lâu, nội tâm càng ngày càng kích động.

Lúc này cũng không để ý đến vị luật sư tinh anh ở bên cạnh, bắt đầu ríu ra ríu rít, điên cuồng thảo luận.

La Tần cầm chén trà lên uống một hớp: “Ký gửi là một loại sản phẩm quản lý tài sản. Đường tổng giao khoản tiền này cho cơ cấu ký gửi, ủy thác bọn họ vận hành và quản lý tiền, lợi nhuận sinh ra sẽ được phân phối cho ngài theo hợp đồng.”

“Ví dụ như giải thưởng Nobel chính là một loại ký gửi, nó có thể cử hành nhiều năm như vậy, chính là dựa vào phần lợi nhuận này.”

“Quỹ ủy thác có thể cách ly tài sản, cho dù cá nhân Đường tổng thiếu nợ, công ty phá sản, cũng sẽ không ảnh hưởng đến lợi ích của ngài, tương lai của ngài được đảm bảo.”

Lý Nhã Lỵ nhỏ giọng giao lưu vài câu với Lý Mộc Tuyết.

Sắc mặt nàng đỏ bừng, dần dần hiểu được sự quan trọng của phí bao nuôi này.

Ánh mắt Lý Mộc Tuyết trở nên phức tạp khó hiểu, tâm lý lại rõ ràng, Lý Nhã Lỵ đã thực hiện được mơ ước của mình rồi.

Qua một lúc lâu.

Lý Nhã Lỵ không dè dặt nổi nữa, trực tiếp hỏi: “Luật sư La, vậy mỗi tháng tôi có thể nhận được bao nhiêu phí sinh hoạt?”

Đây là vấn đề nàng quan tâm nhất.

La Tân trầm ngâm chốc lát, liếc nhìn hai người bên cạnh Lý Nhã Lỵ, hior lại lần nữa: “Nội dung chi tiết trong hợp đồng rất riêng tư, hai người bạn của ngài…”

Lý Mộc Tuyết đưa tay bắt lấy tay của Lý Nhã Lỵ, mười ngón tay đan xen: “Chúng tôi là chị em tốt, lần này đến đây để giúp Lỵ Lỵ, tránh cho nàng ký thứ không nên ký.”

Lý Nhã Lỵ gật đầu một cái, nàng đúng là không hiểu mấy thứ này lắm.

“Được rồi.” La Tân gật đầu một cái, giải thích: “Đây là quỹ ủy thác dành riêng cho ngài, tiền vốn là 20 triệu, ngài là người hưởng lợi duy nhất.”

Lý Mộc Tuyết và Lý Nhã Lỵ nắm chặt tay nhau.

Tuy rằng đau, nhưng không ai để ý.

Lý Mộc Tuyết hỏi: “Vậy một năm có thể lợi nhuận bao nhiêu tiền?”

“Chúng tôi ủy thác một công ty ký gửi ở Hồng Kông, năng lực quản lý tài sản của họ rất mạnh. Nếu dựa theo tỷ lệ 8% một năm, một năm có thể nhận được 1.6 triệu.”

“1.6 triệu!” Ba người đồng thời kêu lên, trợn tròn mắt.

Lý Mộc Tuyết và Trần Đình hai mắt nhìn nhau, đều nhìn ra vẻ khó mà tin nổi trong mắt đối phương.

Lý Nhã Lỵ cảm giác trái tim nhỏ của mình sắp văng ra ngoài.

Trong đầu bắt đầu cân nhắc đến khái niệm 1.6 triệu.

Một năm chính là 1 căn nhà 2 phòng ở Yến Thành.

Hermes, Chanel, LV, thích gì mua đấy!

Mua đồ quẹt thẻ không cần nhìn chiết khấu!

Đặt thức ăn ngoài không cần tìm mã giảm giá!

Thích ăn bít tết cũng có thể ăn bò sang!

Nhất định phải làm thẻ hội viên của mấy tiệm nail!

Giỏ hàng nhiều năm trong điện thoại cũng trở nên trống rỗng!

La Tân yên tĩnh ngồi uống trà.

Ba người bên kia cũng từ từ ổn định lại.

Ngẩng đầu lên, thản nhiên nói: “Đương nhiên, đơn vị tiền tệ là USD.”

Bình Luận (0)
Comment