Thần Hào: Ta Thừa Kế Tài Sản Trong Game (Dịch)

Chương 181 - Chương 181: Là Người Thế Nào?

Chương 181: Là người thế nào? Chương 181: Là người thế nào?

Lúc dạ hội chính thức bắt đầu.

Trình Nhạc Nhạc nhận được điện thoại của Lý Tĩnh Nhiên, nàng vội vã chạy đến hàng thứ 2.

Đây coi như là khu vực tốt nhất.

Lý Tĩnh Nhiên nhìn thấy nàng đi qua, liền cười gật đầu.

Trình Nhạc Nhạc nhỏ giọng chào, rồi mới ngồi xuống.

Không ít nam sinh vẫn luôn nhìn theo bóng lưng của Trình Nhạc Nhạc, lưu luyến quên về.

Trên sân khấu, mở màn, ca hát, hài kịch, nhảy múa…

Mỗi một tiết mục đều rất đặc sắc, thỉnh thoảng lại có tiếng hoan hô và vỗ tay như sấm.

Nhưng tâm tư của Trình Nhạc Nhạc lại không đặt ở đây, nàng cầm điện thoại trong tay, không ngừng nhìn thời gian, nhìn wechat.

Đang chờ đợi dạ hội kết thúc.

Còn có người đang chờ nàng.

Yến Giang Biệt Viện.

Âm thanh wechat vang lên.

Trình Nhạc Nhạc: Còn mấy tiết mục là kết thúc rồi.

Đường Tụng nở nụ cười, hắn cũng rất muốn nhìn thấy dáng vẻ của nàng khi mặc thời trang.

Hơn nữa mấy ngày không gặp rồi, nói không nhớ thì là gạt người.

Lập tức trả lời: “Anh xuất phát đây.”

Đi vào phòng để đồ, nhìn bộ ‘khói lửa nhân gian’.

Đường Tụng trực tiếp chọn kiểu dáng ‘khói lửa’.

Nhìn chiếc áo gió và sơ mi xám trong gương, luôn cảm thấy thiếu thiếu gì đó.

Suy nghĩ một chút, liền mở tủ đồng hồ ra.

Lấy chiếc Patek Philippe 40 triệu kia ra, đeo lên cổ tay.

Cảm giác rất hợp.

Cầm túi quà chứa kem chống nắng, chìa khóa xe, sau đó đi ra ngoài.

Điều khiển chiếc Panamera đến sân vận động Yến Thành.

Trên bãi đỗ xe bên ngoài sân.

Trương Tâm Hằng ôm đàn, nhắm mắt theo đuôi Lý Phỉ Nhi.

“Phỉ Nhi, tha thứ cho anh đi? Em biết anh chỉ yêu mình em thôi mà.”

Lý Phỉ Nhi đứng cạnh xe mình, trên mặt mang theo vẻ tức giận: “Anh tỏ tình với người ta, còn nhìn đến thất thần, em thấy anh thích cô ta thì có! Em chúc phúc cho hai người.”

Lý Phỉ Nhi càng nghĩ càng giận, hôm qua mình vừa chế giễu Trình Nhạc Nhạc, nói nàng không xứng với Trương Tâm Hằng.

Hôm nay Trương Tâm Hằng lại làm nàng mất mặt.

Khiến cho người luôn cao ngạo như nàng không nuốt nổi cục tức này.

“Xin lỗi, anh cam đoan với em, sau này sẽ không xảy ra chuyện tương tự…”

Trương Tâm Hằng tự giác đuối lý, chỉ có thể cố gắng xin lỗi và dỗ dành.

Trân sân khấu, hợp xướng đã kết thúc.

Dạ hội chính thức kết thúc.

Sinh viên bắt đầu lần lượt đi ra.

Trình Nhạc Nhạc tựa như không nhịn nổi nữa, nhỏ giọng chào Lý Tĩnh Nhiên, sau đó vội vã chạy ra ngoài.

Tại góc đông của bãi đỗ xe.

Trình Nhạc Nhạc mang theo nụ cười hưng phấn và tươi đẹp, chạy chậm qua bên đó.

Tuy rằng Đường Tụng còn chưa đến, nhưng nàng nguyện ý chờ, bao lâu cũng được.

Trong góc bãi xe, Trình Nhạc Nhạc chia sẻ vị trí cho Đường Tụng.

Đứng ở đó và lặng lẽ chờ đợi.

Giống như một đóa hoa hồng trắng rung động lòng người, tươi đẹp mà cao quý.

Gió đêm thổi qua, quần áo dính vào người, phác họa ra đường cong hoàn mỹ.

Phối hợp với khí chất cao quý lúc này, tạo thành một loại cảm giác tương phản cực lớn.

Một màn này hấp dẫn rất nhiều người.

Có không ít nam sinh đi qua nhìn thấy, lập tức không bước nổi nữa.

Lén lút lấy điện thoại ra quay chụp.

Rất nhiều người tụ năm tụ nam, nhỏ giọng bàn tán.

“Đó chính là cô bé lọ lem Trình Nhạc Nhạc.”

“Đừng nói đùa, đây đâu phải là cô bé lọ lem, đây là nữ thần.”

“Tôi tuyên bố, bắt đầu từ ngày hôm nay, Trình Nhạc Nhạc chính là hoa khôi của đại học Yến Thành! Ai tán thành! Ai phản đối!”

“Tôi, Lục Nhân Cổ tán thành!”

Lý Phỉ Nhi đang tranh chấp với Trương Tâm Hằng ở cạnh xe, phát hiện động tĩnh ở cách đó không xa, liền cười lạnh rồi kéo hắn đi về phía đó.

Trương Tâm Hằng cũng nhìn thấy Trình Nhạc Nhạc.

Nhìn nụ cười xinh đẹp của Trình Nhạc Nhạc lúc này, Trương Tâm Hằng thấy rất phức tạp.

Lại nghĩ đến một màn tỏ tình ngày hôm qua, khi đó Trương Tâm Hằng cũng thò đầu ra.

Cho dù hắn thích Lý Phỉ Nhi, nhưng không thể không thừa nhận, Trình Nhạc Nhạc càng cuốn hút và quyến rũ hơn.

Trên diễn đàn, có người nói Trình Nhạc Nhạc thích mình.

Khi đó Trương Tâm Hằng không cảm thấy gì, chỉ để ý đến Lý Phỉ Nhi.

Nhưng bây giờ, nhìn thấy đóa hoa hồng trắng đứng trong gió thu kia.

Chẳng biết vì sao, trái tim lại đập loạn.

“Trình Nhạc Nhạc!” Lý Phỉ Nhi nhìn nàng, không nhịn được mà sinh lòng ghen tị: “Hôm nay cô ăn mặc rất tốt, lẽ nào là muốn phản bác lại lời tôi nói ngày hôm qua? Ha ha, nghe nói cô đang được bao nuôi, bộ quần áo này chắc cũng là ông chú kia tặng cô nhỉ?”

Giọng nói của Lý Phỉ Nhi rất to, hấp dẫn không ít người.

Trình Nhạc Nhạc nở nụ cười, nhìn về phía Lý Phỉ Nhi.

Nàng không có chút ấn tượng tốt nào với đôi tình nhân này.

Trương Tâm Hằng vội vàng kéo Lý Phỉ Nhi, nhỏ giọng nói: “Phỉ Nhi, chúng ta đi thôi, ở đây rất nhiều người, em làm như vậy…”

Lý Phỉ Nhi cười ha ha, tiếp tục nói: “Nghe nói cô thầm mến Trương Tâm Hằng, cô có thể tỏ tình với anh ấy, xem xem anh ấy có để ý đến cô hay không.”

Nói xong, nàng lại đi đến bên cạnh Trình Nhạc Nhạc, lắc lắc chiếc túi LV trong tay, lại móc chìa khóa BMW ra.

Vươn tay, trên cổ tay là đồng hồ Cartier sáng loáng.

Cách đó không xa, chiếc BMW z4 lập tức sáng đèn.

Nàng bây giờ, toàn thân đều là hàng hiệu.

Trương Tâm Hằng nghe vậy, nội tâm lập tức co quắp lại.

Nếu Trình Nhạc Nhạc thật sự tỏ tình với mình…

Hắn nhìn mối tình đầu thời thượng mà xinh đẹp ở bên cạnh, lại nhìn bông hoa hồng trắng thướt tha ở đối diện.

Hắn… đúng là không biết nên lựa chọn thế nào.

Tiếng bàn tán xôn xao truyền vào tai, tâm trạng rất tốt của Trình Nhạc Nhạc đã bị phá hủy.

Cau mày nói: “Hai người nói xong chưa? Còn như vậy là tôi sẽ báo cảnh sát đấy.”

Lý Phỉ Nhi giễu cợt nói: “Ha ha, đừng tưởng tìm được một ông già, xin vài bộ quần áo là sẽ biến thành nữ thần. Cũng đừng nghĩ đến việc quyến rũ bạn trai người khác, thỏa mãn lòng hư vinh của mình.”

Trương Tâm Hằng nhìn bạn gái hơi cay nghiệt ở bên cạnh.

Lại nhìn Trình Nhạc Nhạc như bông hoa trắng trong gió ở đối diện.

Tâm trạng rất phức tạp.

“Nhạc Nhạc, cậu không sao chứ?” Ngô Tư Kỳ nhìn thấy động tĩnh bên này, lập tức chạy đến.

“Không sao.” Trình Nhạc Nhạc nói nhỏ.

Âm thanh wechat vang lên, nàng cúi đầu nhìn điện thoại.

Đường Tụng: “Đến ngay!”

Cảm giác căng thẳng của Trình Nhạc Nhạc lập tức biến mất.

Đường Tụng đến, vậy tất cả đều không quan trọng.

Nàng ngẩng đầu lên, nói với hai người kia: “Bạn trai tôi đến tìm tôi, tôi không hi vọng anh ấy hiểu lầm, mời hai người đi đi.”

Nàng đến đại học là để học, đề cao bản thân, thật sự không muốn lãng phí thời gian với loại người này.

Càng không muốn gây rắc rối cho Đường Tụng.

Mắt Lý Phỉ Nhi sáng lên, cười nói: “Bạn trai đến tìm cô? Vậy thì tốt, để tôi đoán xem đó là người thế nào. Ông chú trung niên hói đầu? Tên béo đeo xích vàng?”

Bình Luận (0)
Comment