Thần Hào: Ta Thừa Kế Tài Sản Trong Game (Dịch)

Chương 182 - Chương 182: Tối Nay Mời Em Ăn Tiệc

Chương 182: Tối nay mời em ăn tiệc Chương 182: Tối nay mời em ăn tiệc

Đám sinh viên chung quang cũng bắt đầu bàn tán.

Vẫn có không ít người nghe nói đến chuyện này.

Ngô Tư Kỳ ôm chặt tay Trình Nhạc Nhạc, nhỏ giọng an ủi: “Nhạc Nhạc, hay là chúng ta về ký túc trước đi.”

Mấy người bọn họ cũng từng thầm đoán vị bạn trai giàu có của Trình Nhạc Nhạc.

Nhưng chưa ai từng thấy mặt.

Hỏi nàng, nàng cũng không nói.

Chỉ nói là đã đi làm.

Có thể mua quần áo cao cấp, địa vị xã hội và tài lực nhất định không tầm thường.

Khả năng cao là một người đàn ông tương đối nhiều tuổi, khiến cho Trình Nhạc Nhạc ngại không dám giới thiệu với bọn họ.

Tâm trạng của Trương Tâm Hằng rất phức tạp.

Tiềm thức muốn chiếm làm của riêng để hắn không muốn nhìn thấy Trình Nhạc Nhạc bị một lão già ôm ấp và ô nhục.

Hắn bước lên, đứng rất gần với Trình Nhạc Nhạc.

Áo sơ mi trắng, quần jean, giày vảy bình thường, tràn đầy cảm giác thiếu niên.

Ngũ quan ôn nhu dịu dàng, tóc hơi dài.

Bả vai gầy yếu cõng đàn lại có chút quật cường.

Khiến cho không ít nữ sinh chung quanh kêu lên.

Hắn mặc kệ ánh mắt phẫn nộ của Lý Phỉ Nhi, chân thành mở miệng: “Bạn học Nhạc Nhạc, lần trước là lỗi của tôi, tôi không nên lợi dụng cậu, tôi xin lỗi. Người trong xã hội rất phức tạp, hi vọng cậu hiểu rõ bản thân mình muốn gì, đừng…”

Đột nhiên, tiếng động cơ vang dội.

Cắt đứt biểu diễn thuyết chân thành và đầy kích tình của hắn.

Một vệt đen từ xa đến gần, chớp mắt đã đến bãi đỗ xe.

Vững vàng dừng lại bên cạnh Trình Nhạc Nhạc.

Dưới ánh đèn, thân xe tỏa sáng lung linh như một khối ngọc đen.

“Đậu xanh! Là Panamera kiểu mới, nhìn đuôi và trục xe, là bản cao cấp nhất.”

“Xe sang hơn 3 triệu nha!”

“Móa! Quá giàu!”

Trong đại học không thiếu nam sinh hiểu xe, liếc mắt một cái đã nhận ra.

Lập tức đưa đến rất nhiều tiếng bàn luận.

Trình Nhạc Nhạc quay người nhìn, gương mặt lập tức tươi cười như đóa hoa nở rộ.

Nhìn thẳng vào cửa xe không chớp mắt.

Trong mắt nàng không có xe sang gì cả, chỉ có Đường Tụng.

Có hắn ở đây, tất cả vấn đề đều tan thành mây khói.

Mọi người nhìn thấy cảnh này, đều biết là bạn trai của Trình Nhạc Nhạc đã đến.

Có người vội vàng lấy điện thoại ra, bắt đầu quay chụp.

Đây chính là bạn trai giàu có của cô bé lọ lem!

Ngô Tư Kỳ kéo tay Trình Nhạc Nhạc, tò mò nhìn vào trong xe.

Đáng tiếc là không nhìn thấy gì cả.

Lý Phỉ Nhi cũng áp chế lửa giận, nhìn về phía chiếc Porsche màu đen kia.

Không nhịn được cau mày, xem ra ‘lão già’ này rất có thực lực, rất khó dây vào.

Cạnh!

Cửa xe mở ra.

Dưới ánh đèn mờ mịt của bãi đỗ xe.

Một cái chân dài xuất hiện.

Tiếp đó, một bóng người cao to mặc áo gió đen đứng lên.

Gió đêm thổi qua tóc mái của hắn, đung đưa vạt áo hắn.

Làn da trắng lạnh hết sức bắt mắt dưới ánh đèn.

Ngũ quan tuấn lãng, khí chất cao quý.

Đặc biệt là đôi mắt trắng đen rõ ràng kia, lại tựa như đang tỏa sáng.

Hắn và bức tranh chung quanh rất không hài hòa.

Giống như là người đàn ông bước ra từ manga vậy.

Cho dù là Trình Nhạc Nhạc, cũng trở nên ảm đạm hơn.

Đường Tụng bước đi, khuôn mặt trầm tĩnh mang cảm giác áp bách đặc thù.

Tất cả người chạm vào ánh mắt kia, đều phải né tránh.

Đặc hiệu ‘trẫm tĩnh như vực sâu’ phát động.

Hít! Hít!

Từng tiếng hít lạnh vang lên.

Đây đâu phải ông chú hói đầu, hay tên béo nhà giàu mới nổi như trong tưởng tượng của bọn họ?

Đây tuyệt đối là nam thần!

Cảm nhận sâu sắc nhất là Ngô Tư Kỳ ở cạnh Trình Nhạc Nhạc.

Nhìn thấy ‘nam thần’ , ‘chủ tịch bá đạo’ đi về phía mình, trái tim đã đập thình thịch.

Cảm giác rung động chưa từng có truyền đến.

Chẳng trách Nhạc Nhạc không giới thiệu cho họ.

Chẳng trách mỗi lần nhắc đến bạn trai, là lại lộ ra nụ cười hạnh phúc như vậy.

Có một vị bạn trai hoàn mỹ như vậy, đổi lại là nàng, nàng cũng không nỡ giới thiệu cho người khác.

Lý Phỉ Nhi cũng ở rất gần, nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện này.

Nàng cũng rơi vào trạng thái thất thần.

Trương Tâm Hằng há hốc cái miệng khô khốc, thân thể hơi lùi lại sau, cảm thấy rất tự ti mặc cảm.

Lời khuyên bảo cũng không nói ra được nữa.

Đường Tụng tiến lại gần, đánh giá Trình Nhạc Nhạc đứng dưới đèn đường.

Nàng mặc thời trang vào, có thêm một loại khí chất như nữ thần.

Hắn ngoắc ngoắc tay.

Trình Nhạc Nhạc trực tiếp nhào vào trong ngực hắn, ôm chặt lấy, đặt đầu vào bả vai hắn.

Đường Tụng đưa tay xoa xoa mái tóc mềm mại của nàng.

Chiếc Patek Philippe trên cổ tay sáng lấp lánh.

Lý Phỉ Nhi liếc mắt đã nhận ra chiếc đồng hồ nổi tiếng này.

Với tư cách một người giàu có, thường xuyên tiếp xúc với mặt hàng xa xỉ, nàng cũng có ấn tượng rất sâu với chiếc đồng hồ này.

Chi tiết thì không nhớ lắm, nhưng vẫn nhớ nó có giá gần 40 triệu.

Coi như là đeo hàng giả, cũng không có người nào ngu đến mức đeo hồng hồ giả của loại sản phẩm cao cấp và quý giá như vậy.

Cho nên… đây chính là hàng thật.

Nghĩ đến đây, ánh mắt nàng hới lấp lóe.

Phần tài lực này, tuyệt đối là nhân vật mà cha của nàng cũng không trêu nổi.

Đường Tụng cảm nhận hơi ấm trong ngực, lại nói nhỏ: “Nhạc Nhạc, đi thôi?”

Trình Nhạc Nhạc ngẩng đầu lên, trên mặt hơi đỏ, trong mắt hơi nước mù mịt, nàng hiểu ý của hắn.

Nhưng cũng không từ chối.

Nàng rời khỏi ngực Đường Tụng, cười nói với Ngô Tư Kỳ: “Tư Kỳ, tối nay mình không về nha.”

Ngô Tư Kỳ hâm mộ nhìn nàng, gật đầu nói: “Chơi vui vẻ.”

Sau đó, Trình Nhạc Nhạc cũng chưa từng nhìn Lý Phỉ Nhi và Trương Tâm Hằng ở bên cạnh, và leo lên xe luôn.

Chiếc xe khởi động, rồi biến mất trong ánh mắt của mọi người.

Lúc này, tiếng bàn tán lại sôi trào.

Từng tấm ảnh chụp lan truyền đến mọi ngóc ngách của trường học.

Lý Phỉ Nhi nhìn chiếc xe đi xa.

Lại thở dài một hơi.

Liếc mắt nhìn Trương Tâm Hằng vẫn đang sững sờ ở bên cạnh.

Đột nhiên hiểu ra suy nghĩ của cha mẹ mình.

Có lẽ trong trường học, vẻ ngoài đẹp trai và tài nghệ không tầm thường của Trương Tâm Hằng, chính là tiêu điểm của mọi người.

Nhưng so với loại nam thần vừa rồi, thì kém quá xa.

Nếu như đó là bạn trai mình, chắc hẳn cha mẹ sẽ không phản đối nhỉ?

Nghĩ đến đây, nàng lại thấy ghen tị với Trình Nhạc Nhạc.

Trên đường đến Yến Giang Biệt Viện.

Hai người đang trò chuyện vui vẻ.

Yến Giang Biệt Viện đột nhiên ngẩn ra, hơi mất tự nhiên nói: “Chuyện này… Quên nói với anh, em đến tháng rồi.”

Đường Tụng chợt nắm chặt vô lăng.

Lập tức nhớ đến kỳ an toàn mà thư ký Kim gửi cho mình, suýt nữa thì quên mất.

Lập tức không để ý nữa, lắc lắc đầu.

Nhếch miệng cười: “Tối nay mời em ăn tiệc.”

Bình Luận (0)
Comment