Thần Hào: Ta Thừa Kế Tài Sản Trong Game (Dịch)

Chương 187 - Chương 187: Mới Quen

Chương 187: Mới quen Chương 187: Mới quen

Phòng cà phê Thời Gian.

Đường Tụng dừng xe, đi vào cửa chính.

Sau tết trung thu, đây là lần đầu tiên hắn về đây.

Trong tiệm có rất nhiều khách, việc kinh doanh càng ngày càng tốt.

Nhân viên đều rất có tinh thần, mặt nở nụ cười, thái độ phục vụ rất tích cực.

“Chào ông chủ!”

“Ông chủ, ngài lại đẹp trai hơn rồi!”

“Ông chủ đến rồi, bọn tôi đều rất nhớ ngài.”

Rất nhanh, có không ít nhân viên chú ý đến hắn, nhiệt tình chào hỏi.

Giọng nói ngọt ngào, thần thái tràn đầy cảm kích và hưng phấn.

Nguyên nhân chủ yếu là quản lý La đã thông báo.

Phòng cà phê đã trở thành xí nghiệp chính quy.

32 nhân viên tại chức, sẽ được ký hợp đồng chính thức.

Bắt đầu từ tháng sau, sẽ có bảo hiểm đầy đủ.

Đối với những công nhân viên bình thường, chuyện này không khác gì trúng thưởng.

Công việc ở nơi này vốn rất thoải mái, chế độ và đãi ngộ rất tốt, thuộc về cơ cấu hiếm thấy trong ngành phục vụ ăn uống.

Hiện giờ, đãi ngộ của bọn họ lại thăng cấp.

Đường Tụng cũng cười gật đầu với mọi người, cũng rất hài lòng với thái độ của nhân viên.

Bởi vì có danh hiệu ‘quan điều hành cửa hàng’, phòng cà phê này cũng coi như là trọng tâm phát triển của công ty trong giai đoạn đầu.

Đường Tụng đi đến phòng làm việc, trao đổi với La Thu Ngọc về vấn đề nhân viên vào chức.

Tiếp đó lại đi xuống tầng 2.

Thuận tay rút một cuốn sách trên giá, tìm một chỗ trống rồi ngồi xuống đọc.

Theo nhiệm vụ học tập hàng ngày, hắn cũng dần dần có thói quen đọc sách mỗi ngày.

Không ít khách hàng đã chú ý đến vị nam thần này.

Thỉnh thoảng có vài nữ khách hàng rục rịch, lấy điện thoại ra quay trộm.

Nhân viên phục vụ vội vàng chạy tới, nhỏ giọng nói: “Ông chỉ, ngài muốn ăn gì không?”

Đường Tụng cười nói: “Lát nữa sẽ có một người bạn đến, chờ cô ấy đến rồi tính, cô cứ đi làm đi.”

“Vâng.” Nói xong liền vội vàng rời đi.

Qua một lúc, tin nhắn wechat vang lên.

Tạ Vũ Đồng: “Tôi đã đến.”

Đường Tụng: “Tôi ở tầng 2, ngồi gần cửa sổ.”

Sau khi nhận được tin của Đường Tụng.

Tạ Vũ Đồng cất điện thoại, xuống xe, đi về phía phòng cà phê.

Trước khi đến, nàng đã lên mạng tìm hiểu về phòng cà phê này, xem như là một nơi có tiếng ở Yến Thành.

Rất hot trên mạng, cũng được đánh giá rất cao.

Bước vào trong, đập vào mắt là nội thất và trang trí đầy phong cách, mùi thơm nhàn nhạt của cà phê phả vào mặt.

Âm nhạc nhẹ nhàng làm cho người vui vẻ.

Những giá sách gọn gàng, sạch sẽ và hấp dẫn.

So với hình ảnh và video trên mạng, hiện thực còn đẹp hơn.

Nàng cũng có mấy cửa hàng, hơn nữa đều là tự mình chọn, sửa chữa, trang trí và điều hành.

Rất nhanh đã bắt được tin tức mấu chốt.

Tiền thuê và trang trí của nơi này, chắc hẳn rất đắt.

Đương nhiên, hiệu quả thì không cần phải bàn.

Nếu như tuyên truyền, điều hành và sản phẩm đều ổn, sau này chắc chắn sẽ càng ngày càng hot.

Xem như là một phòng cà phê rất có tương lai.

Thỉnh thoảng lại có nhân viên tiến lên nghênh đón.

Thái độ phục vụ và thần thái của nhân viên rất tốt.

Tạ Vũ Đồng nghĩ thầm, đãi ngộ của nhân viên chắc là rất không tệ.

Nghĩ tới đây, nàng cũng có chút tán thưởng với Đường Tụng.

Xem ra, trình độ của đối phương rất cao.

Đường Tụng này, tuyệt đối là người trẻ tuổi có năng lực.

Lên tầng hai, nội thất và trang trí cũng làm nàng vui mừng.

Tạ Vũ Đồng thưởng thức một lát, sau đó đưa mắt nhìn về phía đông nam.

Một bóng người đang cúi đầu đọc sách tiến vào tầm mắt nàng.

Cho dù tầng 2 không ít người, nhưng khi nhìn thấy bóng người kia, tuyệt đối sẽ bị hấp dẫn.

“Vẻ ngoài rất xuất chúng.” Tạ Vũ Đồng cảm khái.

Sau đó, nghĩ đến mục đích ngày hôm nay, nàng lại thấy hơi khẩn trương.

Dù sao đây cũng là lần đầu tiên nàng đi xem mắt.

Tuy rằng nội tâm không ngừng an ủi mình, mình đi khảo sát thay Hiểu Manh thôi.

Nhưng mãi không thể thoát khỏi tâm trạng phức tạp này.

Thậm chí nàng còn thấp thỏm và khẩn trương hơn cả khi đi gặp khách hàng lớn.

Nàng cố gắng bình tĩnh lại, bước qua phía đó.

“Xin lỗi, để cậu chờ lâu rồi.” Tạ Vũ Đồng nở nụ cười yếu ớt.

Người đối diện ngẩng đầu lên, để lộ ra nụ cười tuấn lãng.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Tạ Vũ Đồng tiếp xúc với rất nhiều người, đủ loại ngành nghề.

Nàng nhìn người, đầu tiên là nhìn vào đôi mắt của đối phương.

Đôi mắt của một người bao hàm rất nhiều thứ, tâm trạng, nội hàm, tâm tính…

Nhưng mà, ấn tượng đầu tiên của nàng với đôi mắt này… lại là xinh đẹp!

Đồng tử đen như mực, sạch sẽ thấu triệt.

Đôi mắt đen trắng rõ ràng này, làm cho linh hồn nàng run rẩy.

“Chị Vũ Đồng, xin chào, mời ngồi.” Người con trai đối diện nở nụ cười, ngũ quan tuấn lãng để người ta không thể ghét nổi.

Ấn tượng đầu tiên là cực tốt!

Tạ Vũ Đồng hít sâu một hơi, ngồi xuống đối diện.

Nàng dù sao cũng là người trải qua sóng gió, rất nhanh đã khôi phục bình thường.

Mặc dù đối phương rất tuấn tú, nhưng nàng không có hứng thú với loại ‘tiểu thịt tươi’ này.

Trong nội tâm của nàng, sự nghiệp cao hơn tình yêu.

Lần này sở dĩ chủ động hẹn đối phương.

Một mặt là vì áp lực gia đình, một mặt là giúp Hiểu Manh thăm dò.

Cho dù nàng muốn gả ra ngoài.

Bạn đời lý tưởng của nàng, phải là một tinh anh xã hội thành thục và chững chạc, có sự nghiệp thành công.

Là một vị có thể hỗ trợ nàng trên sự nghiệp.

Đường Tụng thu hồi cuốn sách trong tay, ánh mắt trong veo đánh giá Tạ Vũ Đồng trước mắt.

Ngũ quan xinh đẹp, da thịt trắng noãn.

Áo sơ mi nâu rộng thùng thình, váy chữ A, tất chân màu da, giày da màu nâu.

Ăn mặc rất thời thượng lại không mất vẻ chững chạc.

Tóc đến bả vai, dáng người cao gầy, tỷ lệ rất tốt.

Rất thon gầy, thon gầy hơn cả trong ảnh.

Nhưng mà tinh khí thần rất tốt, hai mắt sáng ngời có thần.

Cho người ta một loại cảm giác sạch sẽ lưu loát, rất biết làm việc.

Giống như là nữ lãnh đạo xinh đẹp ở trên phim truyền hình vậy.

Đột nhiên, hắn chợt nghĩ đến một chuyện.

Sáng nay liên lạc với Bạch Hiểu Manh.

Khó trách vẫn thấy rất quen mắt, thì ra là hai người rất giống nhau.

Nếu hai người đứng cạnh nhau, nhất định là hai chị em.

Nhưng so với Bạch Hiểu Manh, Tạ Vũ Đồng càng thành thục và chững chạc hơn.

Bình Luận (0)
Comment