Giây phút đẩy cửa phòng làm việc.
Một âm thanh nhắc nhở vang lên.
“Keng, chúc mừng túc chủ, bạn kích hoạt nhiệm vụ kinh doanh ‘công ty mới thành lập’, mời tự kiểm tra.”
Đường Tụng lập tức nhớ đến ghi chú của ‘sách kế hoạch kinh doanh’.
Chú thích: Sách kế hoạch sẽ bổ sung thêm series nhiệm vụ kinh doanh.
Đây là nhiệm vụ thứ nhất.
Đường Tụng kiềm chế lòng rục rịch, cùng Helen đi vào phòng làm việc.
Cảm giác đầu tiên chính là rất rộng rãi.
Toàn thể mang màu ấm, hai mặt cửa sổ sát đất khiến ánh sáng cực tốt.
Sàn nhà bằng gỗ rất hợp với ánh sáng.
Cộng thêm nội thất cao cấp, tạo nên không gian ấm áp, khí khái, nghiêm túc.
Khu tiếp khách, khu làm việc, bàn trà, phòng vệ sinh…
Thậm chí còn có một phòng nghỉ riêng biệt.
Có thể nói là rất đầy đủ.
Hai người ngồi xuống ghế salon.
Đường Tụng mở giao diện hệ thống, kiểm tra nhiệm vụ mới.
Nội dung: Với tư cách là công ty đầu tiên của bạn, Đường Trình thỏa mãn kỳ vọng của bạn với tương lai, bảo trì phần nhiệt tình và hướng tới này, hoàn thiện phúc lợi đãi ngộ, phối trí nhân viên, xác định phương hướng của công ty, nỗ lực để công ty đi vào quỹ đạo.
Phần thưởng: Gói quà xe cho xí nghiệp.
Nhìn thấy phần thưởng, Đường Tụng mừng rỡ không thôi.
Đây là thưởng xe công vụ.
Nếu là ‘gói quà’, như vậy tuyệt đối không phải là một chiếc xe.
Maybach? Rolls Royce? Bingley?
Đường Tụng lập tức nghĩ đến những loại xe này, cảm xúc dâng trào.
Với tư cách là chủ tịch công ty, ít nhất cũng phải có một chiếc xe thương vụ cao cấp thì mới coi là không mất thể diện.
Helen thấy Đường Tụng yên lặng không nói gì, cũng không biết đối phương đang nghĩ gì, nàng lập tức khẩn trương.
Mở miệng nói: “Đường tổng, ngài cần cà phê không?”
Đường Tụng tỉnh lại, cười nói: “Không cần, cô giới thiệu cho tôi về cơ cấu trong công ty đi.”
Helen lập tức ngồi thẳng người, mồm miệng rõ ràng: “Trước mắt, cơ cấu của công ty bao gồm phòng chủ tịch, bộ phần tài nguyên và nhân lực, hành chính, bộ phận phục vụ ăn uống, bộ phận kinh doanh, bộ phận thương hiệu…”
“HIện giờ đã có 8 nhân viên, 5 người bên bộ phận tài nguyên và nhân lực, 3 người bộ phận tài vụ. Đã chuẩn bị thủ tục cho 32 nhân viên của phòng cà phê, có thể tiến hành nhậm chức bất cứ lúc nào. Chế độ điểm danh, phúc lợi … của công ty cũng đã xong xuôi, trong đó…”
“Sau đó tôi sẽ chỉnh lý một phần tài liệu cặn kẽ cho ngài. Ngoài ra…”
Helen giới thiệu rất rõ ràng.
Đường Tụng dần dần hiểu rõ về cơ cấu và chế độ cơ sở trong công ty.
Rất chặt chẽ và hợp lý, tất cả đều tiến hành dựa vào sách kế hoạch.
Dân dần, một phương hướng phát triển đại khái đã hình thành trong đầu óc hắn.
Bởi vì có danh hiệu ‘quan điều hành’, cho dủ chỉ có một phòng cà phê Thời Gian, cũng có thể nuôi sống cả công ty.
Chờ sau khi hoàn thành thăng cấp kỹ thuật, liền có thể bắt đầu cân nhắc đến chuyện mở rộng chi nhánh.
Nghĩ đến đây, Đường Tụng trầm giọng nói: “Công ty thuộc về giai đoạn mới thành lập, tôi sẽ chỉnh lý một phần danh sách lãnh đạo các bộ môn rồi gửi cho cô, chúng ta cứ liên hệ với công ty săn đầu người để tìm kiếm và lựa chọn đi. Ngoài ra, có thể bắt đầu tuyển nhân viên cơ sở rồi.”
Helen suy nghĩ một chút, nói: “Đường tổng, sau kỳ nghỉ quốc khánh, các đại học ở Yến Thành sẽ mở đại hội tuyển chọn.”
“Ngoài trừ tuyển người bình thường, chúng ta có thể tuyển thêm một số sinh viên ưu tú của khóa này, với tư cách là nhân tài dự bị…”
Đường Tụng nghe vậy thì tản thưởng: “Có thể!”
Trong những sinh viên đại học kia, tuyệt đối không thiếu người có năng lực, có ước mơ, lại chịu khổ chịu khó.
Đó chính là những nhân tài mà công ty mới thành lập cần.
Helen thấy vậy thì cũng yên tâm.
Xem ra mình biểu hiện không tệ.
Sau đó, lại không nhịn được mà nhìn trộm vị Đường tổng này.
Âu phục phẳng phiu, ngũ quan tuấn mỹ.
Đôi mắt thâm thúy như vực sâu, để người không biết hắn đang nghĩ gì.
Nói chuyện và làm việc rất bình tĩnh, không vẽ bánh, thái độ thành khẩn khiêm tốn.
Hơn nữa, tiền đăng ký của công ty là 100 triệu.
Công ty mới thành lập, đã thuê nguyên một tầng 2200 mét vuông ở cao ốc Nguyệt Thành.
Có thể nói, đây là người trẻ tuổi ưu tú nhất nàng từng gặp.
Nói là thanh niên tuấn kiệt thì cũng là đang chê bai.
Tuyệt đối là nhân sĩ thành công, là tinh anh trên đỉnh tháp.
Có nhân viên nào không thích vị chủ tịch như vậy chứ?
Đưa mắt nhìn Helen rời khỏi phòng làm việc.
Đường Tụng đứng dậy, đi đến trước cửa sổ sát đất khổng lồ.
Ngằm nhìn phong cảnh quen thuộc bên ngoài cửa sổ, ngựa xe như nước, những tòa nhà cao tầng.
Cảm xúc này hoàn toàn bất đồng với lúc ở công ty cũ.
Đột nhiên, âm thanh tin nhắn vang lên, cắt đứt suy nghĩ của hắn.
Đường Tụng cầm điện thoại lên, nhíu mày lại.
“Ngân hàng chiêu thương… tiền lương 4261 NDT…”
Công ty vừa thành lập, là ai phát tiền lương cho mình?
Chút tiền như vậy, xem thường ai đó!
Vừa định kiểm tra xem, thì lại nhận được một tin wechat.
Bạch Hiểu Manh: “Hôm nay phát lương nha, mau xem được bao nhiêu, tiền bồi thường nghỉ việc có nhiều hay không.”
Đường Tụng lập tức bừng tỉnh.
Suýt nữa thì quên chuyện này rồi.
Đây là tiền lương của công ty cũ, trừ tiền bảo hiểm, lại làm được nửa tháng, cộng bồi thường nghỉ việc, cũng được khoảng này.
Duyên phận thật là kỳ diệu.
Hôm nay mình đến cao ốc Nguyệt Thành.
Lại đúng lúc nhận được tiền lương.
Nữ thần Bạch Hiểu Manh cũng rất nhiệt tình, vậy mà vẫn băn khoăn về chuyện này.
Từ lần tạm biệt trước, đã 1 tháng rồi, không biết nàng đã xem mắt thành công chưa.
Lúc trước hẹn nàng ra ăn cơm, nàng vẫn luôn nói rất bận.
Sau đó mình cũng bận rộn, không hẹn nàng nữa.
Tuy nhiên, tâm tính của hắn bây giờ đã khác với trước kia.
Không còn là đồng nghiệp nhiệt tình đi theo sau mông nữ thần, cướp việc và giúp đỡ nữ thần.
Suy nghĩ một chút, trả lời: “Nhận được, không ít, cám ơn quan tâm.”
…
Tầng 20 cao ốc Nguyệt Thành.
Bạch Hiểu Manh ngồi ở chỗ làm việc, khẩn trương nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.
Nàng luôn cảm thấy hơi chột dạ.
Tinh…
Nhìn tin nhắn của đối phương, Bạch Hiểu Manh cắn môi một cắn.
Tiếp tục nhắn: “Trưa nay rảnh không? Có muốn đi ăn cơm không?”
Tinh…
Đường Tụng: “Trưa nay có hẹn rồi, hay là để hôm khác? Gần đây không bận sao?”
Nhìn thấy tin này, Bạch Hiểu Manh thấy hơi xấu hổ.
Trước kia nàng luôn lấy bận việc làm cớ, từ chối Đường Tụng ba lần.
Nếu nói công việc rất bận, vậy thì đúng.
Tăng ca là chuyện bình thường như cơm bữa.
Nhưng mà không bận đến mức không thể đi ăn một bữa cơm.
Chỉ đi sai một bước, dẫn đến đau khổ như bây giờ.
Nàng mím chặt môi, không dè dặt nữa: “Gần đây không bận lắm, đi lúc nào cũng được.”
Tinh…
Đường Tụng: “Được.”
Bạch Hiểu Manh cảm thấy hơi khó chịu.
Lúc trước, Đường Tụng tuyệt đối không lạnh nhạt như vậy.
Mỗi một lần tăng ca, Đường Tụng đều lặng lẽ ở bên cạnh nàng.
Giả bộ bản thân cũng đang bận, sau đó tìm cơ hội trò chuyện tán gẫu với mình.
Nếu như mình cần giúp đỡ, Đường Tụng sẽ lập tức xuất hiện.
Vào tuần Đường Tụng bị đuổi việc, hắn còn tăng ca với mình 2 ngày, giúp mình thiết kế và soạn bản thảo.
Nghĩ đến đây, chẳng biết vì sao, đột nhiên lại có loại kích động muốn khóc.