Khi Đường Tụng dẫn Tạ Vũ Đồng đến tầng 30 cao ốc Nguyệt Thành.
Âm thanh nhắc nhở lại vang lên bên tai.
“Keng, chúc mừng túc chủ, chủ động chiêu mộ nhân tài, hoàn thành nhiệm vụ ẩn, nhận được kỹ năng ‘trực giác săn đầu người’.
Trực giác săn đầu người: Kỹ năng bị động, nâng cao ánh mắt và năng lực phát hiện con mồi có tố chất tốt, thông qua câu thông, có thể bắt được nhu cầu chức vị và năng lực của đối phương, từ đó tìm được đối tượng thích hợp nhất.
Nhìn thấy lời giới thiệu này, ánh mắt Đường Tụng sáng rực.
Là kỹ năng bị động! Không cần nằm mơ cũng có thể sở hữu.
Có kỹ năng này, hắn có thể tuyển được rất nhiều nhân tài, nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ.
“Đây chính là tổng bộ?” Tạ Vũ Đồng nhìn khu làm việc rộng rãi và xa hoa trước mắt, lại như đang nằm mơ.
“Đương nhiên, sau này chị cũng sẽ làm việc ở đây.” Đường Tụng nhìn vào Tạ Vũ Đồng.
Đây chính là nhân tài mà hệ thống thừa nhận, tuyệt đối không thể để nàng chạy.
Yên tâm làm công cho tôi cả đời đi.
Tạ Vũ Đồng nghe vậy, nội tâm rất phức tạp.
Rất nhanh, hai người đi đến phòng làm việc chủ tịch.
Đường Tụng không cho nàng thời gian do dự.
Lập tức gọi pháp vụ và tài vụ đến, bắt đầu làm hợp đồng thu mua.
Văn hóa Đường Trình không có đội ngũ pháp vụ riêng, là ủy thác phòng luật sư Đường Kim.
Luật sư Trương Thành Viễn là một người trung niên hói đầu, hơn 40 tuổi, âu phục giày da, thái độ rất nhiệt tình và thành khẩn.
Sau khi hiểu mọi chuyện, dáng vẻ như đã tính trước.
“Đường tổng, trước khi đến, tôi đã tìm hiểu về công ty Đồng Duyệt. Lần giao dịch này là thu mua toàn bộ cổ quyền, cô Tạ Vũ Đồng cũng là người duy nhất được hưởng. Vì vậy quá trình thu mua rất đơn giản, chí vài ngày là có thể hoàn thành. Nhưng tôi đề nghị ngài phái một đội ngũ đến công ty Đồng Duyệt, như vậy sẽ dễ tính toán giá trị xí nghiệp hơn.”
Đường Tụng hior: “Cần tìm hiểu thứ gì?”
Trương Thành Viễn giải thích: “Cần tìm hiểu doanh thu, lợi nhuận, tài sản ngân hàng, hợp đồng của nhân viên, hóa đơn thuế… tránh tai họa ngầm như nợ, trốn thuế… Ngoài ra…”
Tạ Vũ Đồng nghe vậy thì gật đầu một cái, cũng không cảm thấy có gì không đúng.
Thu mua công ty không phải là chuyện nhỏ, không điều tra mà đã làm giấy thỏa thuận vì không ổn lắm.
Đường Tụng suy tư một lát, lại nhìn Tạ Vũ Đồng ở bên cạnh.
Kỹ năng bị động ‘trực giác săn đầu người’ có hiệu lực.
Trực giác nói cho hắn biết, người này rất đáng tin, là nhân tài ưu tú mà hắn cần.
Chiêu mộ nàng, tốc độ phát triển sẽ tăng mạnh.
“Trực tiếp làm hợp đồng đi, tôi tin tưởng chị Vũ Đồng.” Đường Tụng lắc lắc đầu, lại nói với Tạ Vũ Đồng: “Hơn nữa, tôi càng coi trọng năng lực của chị hơn. Tôi tin rằng, chỉ cần chị đến công ty tôi, lợi nhuận mang lại sẽ hơn xa lần thu mua này.”
Tạ Vũ Đồng nghe vậy, tâm thần lại rung động lần nữa.
Biểu cảm nghiêm túc cũng hơi dãn ra.
Hai người mới gặp mặt lần đầu, Đường Tụng lại tin tưởng mình như vậy?
Nếu như không phải là thiếu thông minh, vậy nhất định là … có một ít tình cảm đặc thù.
Khiến cho người chưa từng yêu đương như nàng, nhất thời lại là tâm loạn như ma.
“Mình nên làm gì đây? Có nên giới thiệu cho Hiểu Manh không?”
Nửa ngày tiếp theo.
Mấy người vẫn đang bàn luận các vấn đề chi tiết.
Trong lúc đó, nhân viên của Tạ Vũ Đồng cũng mang các loại tài liệu đến.
Nàng cũng không che giấu gì.
Sau khi tất cả xong xuôi, đã là gần 6 giờ chiều.
Đường Tụng vung tay lên, quyết định mời toàn thể nhân viên đi team building.
Tuy rằng người không nhiều, nhưng đều là người của công ty mới thành lập.
Đường Tụng tự nhiên sẽ không keo kiệt.
Trực tiếp chọn một nhà hàng cao cấp.
Nhìn đánh giá trên mạng, nơi này rất không tệ.
Các nhân viên nghe thấy ông chủ mời khách, lập tức vui mừng hớn hở.
Mấy cô gái hoạt bát lập tức bu lại, ríu ra ríu rít cảm ơn.
Nhìn nam thần cao to đẹp trai trước mắt, có vài người to gan con vươn bàn tay nhỏ tà ác ra.
Rất nhanh, một nhóm người đã xuất phát đến nhà hàng Bình Vũ Lâu.
Đường Tụng gọi đầy một bàn.
Trong lú chờ đồ ăn, mọi người bắt đầu tự giới thiệu.
Cười cười nói nói, ăn ăn uống uống, song phương đều hiểu nhau nhiều hơn.
Nhà hàng này đúng là không tệ, ăn rất ngon.
Trước khi tách ra, Tạ Vũ Đồng do dự một lúc lâu, cắn cắn môi nói: “Đường… Đường tổng, có thể chụp tấm ảnh không?”
“Có thể, nhưng chị Vũ Đồng đừng gọi tôi là Đường tổng, cứ kỳ lạ thế nào ý. Trực tiếp gọi tên tôi là được, đương nhiên, gọi tôi là Tiểu Đường cũng được.” Đường Tụng nháy mắt, nở nụ cười.
Tạ Vũ Đồng nghe vậy thì hơi đỏ mắt, nhớ lại lần đầu trò chuyện trên wechat.
Khi đó nàng ôm tâm tư trò chuyện với vãn bối, nên đã gọi hắn là Tiểu Đường.
Hai người đứng khá gần để chụp ảnh chung.
Đường Tụng lo không chụp được hết hình, còn cố tình đưa tay nắm eo thon của Tạ Vũ Đồng.
Chỉ cảm thấy rất nhỏ rất nhẹ.
Liễu rủ trong gió, đại khái chính là thể trạng này nhỉ?
Tạ Vũ Đồng run nhẹ, cũng không nói gì.
Tách tách!
Một tấm ảnh có chút thân mật đã ra lò.
Tạ Vũ Đồng vội vàng thoát khỏi bàn tay nóng bỏng của Đường Tụng.
Sắc mặt đỏ ửng, nhưng vẫn cố gắng thể hiện vẻ bình tĩnh và đoan trang.
Đường Tụng cười nói: “Chị Vũ Đồng, mấy ngày tiếp theo, chị cứ làm quen công ty đi. Đến khi hiểu rõ, chúng ta sẽ thương lượng sau.”
“Được, cậu yên tâm, tôi sẽ không để cậu thất vọng.” Nói đến công việc, Tạ Vũ Đồng có vẻ rất phấn chất, đây là chuyện nàng thích nhất.
Hôm nay là một khởi đầu mới, đối mặt với một võ đài rộng lớn hơn, nàng cảm thấy tràn đầy khiêu chiến và kỳ ngộ.
Có chút không kịp chờ đợi, muốn bắt đầu làm việc ngay.
…
Về nhà, Tạ Vũ Đồng thay quần áo ở nhà.
Buộc tóc lên, bắt đầu tẩy trang.
Nhìn nụ cười của mình trong gương, nàng chợt thấy hơi xúc động.
Mặc dù ban ngày cố gắng ra vẻ đoan trang, nhưng có vài thứ là gạt được người khác chứ không gạt được bản thân.
Nếu không động tâm khi đối mắt với một người đàn ông như Đường Tụng, vậy tuyệt đối là có vấn đề về tâm lý hoặc là sinh lý.
Đặc biệt là một người có lòng sự nghiệp rất nặng như nàng.
Nếu quả thật tiến đến với một người như Đường Tụng, sự nghiệp của mình lập tức tăng lên đến độ cao mới.
Lý tưởng và hoài bão của nàng, đều có thể thực hiện được.
Lại nghĩ đến Bạch Hiểu Manh.
Vốn là định thăm dò đối phương, nếu không tệ thì sẽ giới thiệu cho Hiểu Manh.
Nhưng bây giờ, nàng lại không thể quyết định được.
Mở điện thoại lên, gửi tấm ảnh mới chụp cho mẹ kiểm tra.
Sau đó, an tĩnh nằm xuống giường.
Ánh mắt tan rã, bắt đầu thất thần.
Có lẽ… mình thật sự cần thắp sáng ngọn đèn của mình trước!