Trương Linh Linh trở về ký túc xá, làm thế nào cũng không thể thôi cười.
Uống ngụm nước cũng có thể sặc.
Thu Thu nhìn thấy cảnh này, không nhịn được mà hỏi: “Linh Linh, hai người đi làm gì vậy?”
“Không có gì, đi quay video, ăn bữa cơm thôi.” Sắc mặt Trương Linh Linh hồng hào.
Hồi tưởng lại cảm giác ôm chặt lấy Đường Tụng, ngón tay chạm đến cơ bụng săn chắc kia.
Không kìm được mà khắp chặt chân lại, là nàng hạ lưu.
Thu Thu rất hiểu bạn thân của mình, nhìn dáng vẻ này thì lập tức đoán ra được gì đó, nghi ngờ hỏi: “Hân Dao nói người bạn trai trong nhóm… Là Đường Tụng sao?”
“Đừng nghe Dao Dao nói bừa, mình chỉ đùa một chút thôi.” Trương Linh Linh hơi ngượng ngùng, vội vàng đổi đề tài: “Mình phải biên tập video, Đường Tụng cần gấp. Đúng rồi Thu Thu, cậu cho mình mượn máy ảnh một chút.”
Thu Thu mở tủ, lấy máy ảnh ra.
Trương Linh Linh cẩn thận từng li từng tí mà trải bức tranh lên bàn sách.
“Đây là? Tranh vẽ?” Thu Thu tiến lên xem, lập tức bị bức tranh tuyệt đẹp này hấp dẫn, lại chú ý đến nam chính trong tranh: “Đây là Đường Tụng?”
Trương Linh Linh cười tủm tỉm: “Ừm ừm, lần này muốn làm video giống video thứ 4. Thay đổi duy nhất là tự vẽ chứ không dùng manga. Đây là Đường Tụng tự vẽ, mình còn quay chụp toàn bộ quá trình vẽ, lát nữa sẽ biên tập vào video, tuyệt đối sẽ hot.”
Thu Thu lập tức mở video vẽ ra xem, sau khi xem xong, hai mắt lóe sáng.
Thật là một người tài năng hơn người!
Sau đó, Thu Thu lại lên tinh thần, vội vàng nói: “Linh Linh, mình làm với cậu. Chúng ta có thể làm thế này, thế này…”
“Thu Thu, video của cậu còn chưa xong mà? Hay là cậu cứ làm xong trước đi, mình làm một mình cũng được.” Ánh mắt Trương Linh Linh hơi kỳ lạ, sao có cảm giác Thu Thu còn để ý hơn cả mình.
Thu Thu không kịp chờ đợi: “Không sao, tối nay mình sẽ thức đêm làm, đừng để Đường Tụng chờ lâu.”
…
Đường Tụng lái xe về nhà, lại gọi xe đến chung cư Tử Kim.
Đi vào nhà xe phía tây, liếc mắt nhìn quanh.
Liền thấy chiếc Suzuki nhỏ nằm trong góc.
Nhìn thấy người bạn tốt xa cách đã lâu, Đường Tụng lắc đầu cảm khái.
Rút giấy ra lau yên xe, cắm chìa khóa, đánh lửa.
Tiếng động cơ vẫn đáng yêu như xưa.
Đường Tụng thở phào, cũng may là còn chạy được.
Nhảy lên xe, cảm giác quen thuộc lại trở về.
Tựa như trở về đoạn thời gian đi ship.
Mặc dù không đẹp và oai phong mạnh mẽ như BMW, nhưng rất nhẹ nhàng và nhanh gọn.
Vì bù đắp thiếu sót của mình.
Đường Tụng trực tiếp lái đến biệt thự Thịnh Nguyên Danh Dinh.
Trong sân của biệt thự có hệ thống phun.
Vừa có thể tưới cỏ cây trong sân, lại có thể rửa xe.
Đường Tụng kéo ống nước, cầm miếng giẻ lau, bắt đầu lau chùi cho ông bạn già của mình.
Rèm cửa tầng hai bị kéo ra, một bóng người đứng đó quan sát trong chốc lát.
Rất nhanh, cửa chống trộm của biệt thự đã mở ra.
Lý Mộc Tuyết bê một khay trái cây ra.
Đường Tụng gật đầu với nàng một cái, tựa như không để mấy chuyện lúc trước vào lòng.
Trước khi đến hắn đã hỏi Lỵ Lỵ, biết nàng đi làm đẹp, không ở nhà.
Trong lúc nhất thời, quên mất ở đây còn có ‘chị em tốt’ Lý Mộc Tuyết.
Ánh mắt Lý Mộc Tuyết hơi tránh né, giọng nói dịu dàng: “Đường Tụng, ăn ít dâu tây và anh đào đi, rất ngọt, anh nếm thử đi.”
“Cô cứ để ở bên kia, lát nữa tôi sẽ ăn.” Đường Tụng giơ giơ giẻ lau, ý là mình đang bận.
Lý Mộc Tuyết giống như đã đoán được, trực tiếp mở miệng nói: “Vậy tôi giúp anh.”
Đường Tụng có lòng từ chối.
Dù sao hắn rửa xe, cũng là bù đắp thiếu sót với ông bạn già này.
Tuy nhiên, thông qua biểu cảm và động tác của Lý Mộc Tuyết, hắn cảm giác được phần ‘giúp’ này có chút không đơn giản.
Vị ‘chị em tốt’ của Lỵ Lỵ này, lại bắt đầu gây sự!
Quả nhiên, Lý Mộc Tuyết cười tươi rói, tiến lên trước, ngón tay cầm một quả anh đào, đưa đến bên miệng hắn.
Móng tay xanh nhạt, trực tiếp chạm vào môi hắn.
Hình như còn có mùi nước hoa ngào ngạt và hương thơm phả vào mặt.
Nhìn Lý Mộc Tuyết mặc áo thun bó sát, quần yoga xám ở trước mắt.
Ánh mắt Đường Tụng trở nên phức tạp.
Mỗi lần đều như vậy, có sở thích đặc biệt gì sao?
Lý Mộc Tuyết ngẩng đầu lên, sắc mặt hồng hào, giọng nói mềm mại: “Rất ngọt, không lừa anh đâu, nếm thử đi nha.”
Đường Tụng há miệng.
Anh đao lăn vào cửa miệng, ngón tay lướt qua răng của hắn, tiếp xúc với đầu lưỡi của hắn, rồi lập tức rụt lại.
“Đúng là rất ngọt!” Đường Tụng cắn một cái, cảm giác rất không tệ.
Lý Mộc Tuyết như được cổ vũ, bắt đầu đút cho hắn ăn.
“Được rồi, không ăn được nữa.” Nhìn thấy Lý Mộc Tuyết làm không biết mệt, Đường Tụng vội vàng cản lại.
Lý Mộc Tuyết lập tức để khay trái cây lên bàn đá.
Cẩn thận hỏi: “Vậy tôi giúp anh cầm vòi nước, như vậy anh có thể yên tâm lau chùi.”
“Được rồi.” Đường Tụng là người thành thật, không từ chối ý tốt của nàng.
Dưới sự phối hợp của hai người, tốc độ đúng là nhanh hơn chút.
Đến lúc gần xong xuôi, Lý Mộc Tuyết đột nhiên vấp phải ống nước trên mặt đất.
“A!”
Lảo đảo một cái, chỉ chớp mắt người đã ướt sũng.
Áo thun mỏng bó sát, quần yoga…
Sau khi bị ướt, trở nên như ẩn như hiện.
Đường Tụng vô thức nhìn qua, lập tức nhìn hết sạch.
Thật là lợi hại!
Đây chính là mùa thu, gió lạnh thổi qua, nói không chừng còn bị cảm.
Lý Mộc Tuyết chú ý đến ánh mắt của hắn, biết là hoàn thành mục đích.
Lập tức vội vàng chạy vào trong biệt thự.
Bởi vì chạy quá nhanh, còn không đóng cửa luôn.
Nhìn bóng lưng uyển chuyển và gợi cảm của nàng, Đường Tụng lắc lắc đầu.
Gần đây rất nhiều việc, đã mấy ngày hôm giao lưu tình cảm với cầu thủ rồi.
Thân thể mạnh mẽ sau khi ưu hóa, lại bắt đầu rục rịch.
Do dự một chút, vẫn bỏ qua suy nghĩ đi vào trong.
Dù sao đây cũng là ‘chị em tốt’ của Lỵ Lỵ.
Nếu như xảy ra chuyện gì đó.
Với tâm cơ và tính cách của Lý Mộc Tuyết, hắn chưa chắc đã bắt chẹt được.
Thở dài một hơi, Đường Tụng bắt đầu thu dọn.
Nhìn thoáng qua, hình như có chút động tĩnh trên cửa sổ tầng 2.
Rèm cửa không đóng hẳn, để lộ ra một khe hở ‘vừa đủ’.
Đường Tụng đã dùng ‘thuốc nhỏ mắt’, thị lực cực tốt.
Từ góc độ này nhìn qua, vừa hay có thể nhìn thấy bóng dáng trắng nõn sáng bóng ở trong phòng.
Nàng đứng ở cạnh giường, dùng khăn lông lau cơ thể sạch sẽ.
Sau đó đứng ở trước tủ, dường như đang suy tư xem nên mặc món gì.
Thân thể sạch sẽ xuyên qua khe hở rèm cửa, giống như một bức tranh ưu mỹ.
Tiếp đó, nàng hơi khom người, bắt đầu mặc quần áo, động tác rất chậm rãi.
Đường Tụng nhìn đến khó chịu, liền cầm điện thoại gọi cho Lý Nhã Lỵ.
“Alo, chồng.” Âm thanh vui sướng và tiếng cười như chuông bạc truyền đến.
Giọng nói của Đường Tụng mang theo chút giận dữ: “Lỵ Lỵ, về nhà đi.”
“Được, em đang về đây.” Lý Nhã Lỵ nghe thấy giọng nói của Đường Tụng không thích hợp, hơi bận tâm: “Chồng, anh đừng giận, em biết anh đến, lập tức dừng làm đẹp, chạy về nhà luôn.”
“Anh không giận.” Đường Tụng trấn an một câu, cúp điện thoại.
Lúc ngẩng đầu lên, bóng dáng kia đã biến mất.