Đường Tụng cũng có thể hiểu được.
Trước khi có hệ thống, hắn chỉ là một người bình thường đến không thể bình thường hơn.
Cố gắng làm việc, thầm mến nữ thần đồng nghiệp, lại có chút ảo tưởng với ‘Bạch Nguyệt Quang’.
Giai đoạn này, Đường Tụng đang theo đuổi nhu cầu sinh lý và nhu cầu an toàn.
Về sinh lý, cần tìm bạn đời; về an toàn, cần công tác ổn định để nuôi sống mình.
Khi có hệ thóng, nhu cầu sinh lý và nhu cầu an toàn đã dần dần được thỏa mãn.
Thậm chí còn làm ra một ít chuyện hoang đường.
Đây là giai đoạn thay đổi của một người bình thường phải gánh chịu áp lực rất lâu, sau đó tài phú và mị lực đột nhiên tăng mạnh.
Hôm nay, theo tâm tính của hắn tăng lên, tố chất tổng hợp tăng cao.
Thân là một nam thần, tự nhiên sẽ theo đuổi nhu cầu ở cấp bậc cao hơn.
Đương nhiên, hắn cũng sẽ duy trì nhu cầu sinh lý của bản thân.
Nghĩ đến đây, hắn nhìn về phía Đổng Ngọc Ngôn.
Chiếc váy đen đến eo, hiển thị rõ đường cong uyển chuyển từ eo xuống mông.
Mang theo ve nở nang đẫy đà đặc hữu của phụ nữ.
Đôi chân chỉnh tề thẳng tắp.
Dưới áo sơ mi xám ẩm ướt là thân thể tinh tế, bộ ngực cao ngất.
Mái tóc dài ướt sũng vắt qua xương quai xanh tinh xảo, có chút mị hoặc.
Đôi mắt ướt át mang theo nhu tình và quyến luyến, ngượng ngùng mà động tình.
Đường Tụng ngồi xuống mép giường.
Giường rất êm ái mềm mại.
Hắn ngoắc tay với nàng: “Đến đây đi, ma pháp học đồ đáng yêu, mau phơi bày quá trình làm phép của em đi.”
Đổng Ngọc Ngôn cắn bờ môi dưới sung mãn, ngoan ngoãn đi qua.
…
Từ Tình trốn trong phòng, thỉnh thoảng lại dỏng tai lên nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
Qua một lúc lâu, vẫn không nghe thấy gì.
“Không có ai đến an ủi mình sao?”
Nghĩ đến đây, nàng cầm điện thoại lên, gửi tin cho Đổng Ngọc Ngôn.
“Ngôn Ngôn, chuyện hôm nay không thể bỏ qua như vậy, chồng cậu nhìn mình, không cho mình mượn túi xách là không thể bỏ qua.”
Gửi xong, lại âm thầm đắc ý.
“Hừ hừ, nếu không cho mình mượn túi đeo, lát nữa mình sẽ kể hết chuyện xấu của cậu cho Đường Tụng nghe!”
Qua một lúc lâu, vẫn không thấy Đổng Ngọc Ngôn trả lời, bên ngoài cũng không có âm thanh nào.
Từ Tình thấy hơi giận.
Thế nào? Có bạn trai liền quên chị em rồi?
Dỗ cũng không muốn dỗ một chút sao?
Uổng công mình đối tốt với cậu như vậy!
Càng nghĩ càng giận, nàng cầm điện thoại lên, trực tiếp gọi qua.
Qua rất lâu, điện thoại mới kết nối.
Từ Tình lập tức nói: “Đổng Ngọc Ngôn! Vì sao không trả lời mình, mình cho cậu biết, đừng hòng trốn tránh trách nhiệm, chồng cậu nhìn mình, phải chịu trách nhiệm.”
Đối diện truyền đến những âm thanh kỳ lạ.
Kèm theo động tĩnh gì đó.
Tiếp theo, một giọng nam trong veo truyền đến: “Từ Tình, tôi là Đường Tụng. Ngọc Ngôn đang rất bận, không tiện nói chuyện. Chuyện này đúng là lỗi của tôi, cậu cần tôi phụ trách? Tôi nghĩ tôi có thể.”
Sắc mặt Từ Tình lập tức đỏ bừng.
Hình như nàng đã đoán được cái gì.
Lắp bắp nói: “Không… không cho mượn túi… là không giải quyết được.”
“Được! Rất tốt!” Âm thanh bên đối diện có vẻ rất sung sướng.
Từ Tình không xác định là đang nói với nàng hay ai.
Nàng lập tức rúc vào chăn, chỉ để lộ gương mặt đỏ rực, ngón chân quặp chặt lấy ga trải giường.
Trong chốc lát, một tin nhắn kết bạn xuất hiện.
ID là Tháng Tư.
Ghi chú: Tôi là Đường Tụng.
Do dự một chút, Từ Tình vẫn đồng ý kết bạn.
Tinh…
Âm báo wechat vang lên.
Nhìn tin tức, Từ Tình trợn tròn mắt, trực tiếp chui ra khỏi chăn.
Đường Tụng: Chuyển 80.000 NDT, mời nhận.
Đường Tụng: “Tôi và Ngọc Ngôn, mỗi người bồi thường một cái túi xách.”
“8… 80.000 NDT? 2 cái túi xách?” Từ Tình kêu lên.
Nàng dùng sức gõ gõ vào đầu mình.
Không phải nằm mơ chứ!
Từ Tình hai chữ ‘nhận lấy’, cảm giác nước miếng sắp chảy ra, đầu óc cũng mơ mơ màng màng.
Dù nàng hơi mê tiền, nhưng cũng có liêm sỉ.
Đây là bạn trai của Ngôn Ngôn, nàng cũng không muốn nhận tiền bồi thường thật.
Nếu như nhận khoản tiền này, Ngôn Ngôn nhất định sẽ giận.
Nghĩ đến đây, nàng dùng ngón tay run rẩy để trả lời: “Thật ra, tôi đùa thôi.”
Một lúc sau, Đường Tụng mới trả lời: “Đúng là lỗi của tôi, nhận đi. Có thể mua 2 cái, cậu và Ngọc Ngôn mỗi người một cái.”
“Mỗi người một cái…” Từ Tình nhìn câu này, trái tim đập như điên, tự lẩm bẩm: “Như vậy, chắc Ngôn Ngôn sẽ không giận nhỉ? Bọn mình là bạn thân 7 năm rồi, chắc chắn sẽ không giận đúng không? Cùng lắm thì sau này ngày nào mình cũng mua bữa sáng cho Ngôn Ngôn, buổi tối lại mát xa cho Ngôn Ngôn.”
“80.000 NDT” , “Nhận lấy”, “Mỗi người một cái”.
Nhìn ba từ mấu chốt này, Từ Tình do dự hơn nửa tiếng.
Vẫn không thể nhịn được sự cám dỗ của túi xách.
Ấn vào nút ‘nhận lấy’.
“Bạn đã nhận tiền…”
Từ Tình nhìn chuỗi số 0, sắc mặt đỏ bừng, như sắp ngất đi.
Đây là số lượng nàng chưa từng tiếp xúc đến.
Với tiền lương bây giờ của nàng, phải không ăn không uống 2 năm mới có thể tích góp được khoản tiền này.
Sau khi thi trượt nghiên cứu sinh, nàng biết ước mơ luật sư của mình đã xong.
Hiện giờ đang làm tại một công ty truyền thông, lương chỉ 4000.
Mặc dù có thưởng, nhưng trừ phi là may mắn, bằng không thì đừng hòng.
Hôm nay đột nhiên nhận được một khoản tiền lớn, lực trùng kích là có thể tưởng tượng.
Gần đây công việc của Đổng Ngọc Ngôn rất thuận lợi, kiếm được nhiều hơn trước gấp mấy lần.
Nàng tuy hâm mộ, nhưng cũng biết năng lực của mình, bảo làm nàng tiêu thụ thì cũng làm không được.
Bây giờ nàng vừa làm việc vừa chuẩn bị thi công chức.
Đây là con đường sáng nhất cho những người như nàng.
Nhưng bởi vì có rất nhiều người lựa chọn con đường này, nàng cảm thấy hi vọng rất mong manh.
Hôm nay nghĩ đến thực lực kinh tế và sự hào phóng của Đường Tụng.
Hai mắt nàng lại sáng lên.
Có lẽ có thể bảo Ngọc Ngôn hỏi hộ một câu, có thể nhờ Đường Tụng giới thiệu cho một công việc thích hợp hay không.
Dù sao với thực lực kinh tế của Đường Tụng, chuyện này cũng rất đơn giản nhỉ?
Nghĩ đến đây, Từ Tình cầm điện thoại lên.
Gửi tin nhắn cho Đường Tụng: “Chơi mệt thì nói với tôi, tôi đi gọt trái cây cho 2 người.”