Thần Hào: Ta Thừa Kế Tài Sản Trong Game (Dịch)

Chương 204 - Chương 204: Giúp Anh Làm Phép

Chương 204: Giúp anh làm phép Chương 204: Giúp anh làm phép

Lúc chờ đèn đỏ.

Một chiếc xe con dừng lại bên cạnh, nhìn đôi tình nhân trẻ tuổi trên chiếc xe máy nhỏ đang dựa sát vào nhau trong màn mưa.

Lập tức ngẩn ngơ.

Hắn nhớ đến mối tình đầu thời còn học sinh của mình.

Năm đó, chỗ ngồi sau xe đạp của hắn cũng từng gánh vác giấc mơ đơn thuần của hắn.

Nhưng mà, hắn cuối cùng vẫn vứt bỏ cô bé đang từng chịu khổ với mình.

Hôm nay người đã trung niên.

Tuy rằng lái xe hơn 200.000, nhưng nàng đã không ở bên cạnh, cũng không tìm thấy đoạn thanh xuân kia.

Hắn ngẩng đầu lên, ngăn cản nước mắt chảy xuống.

Vào giờ phút này, tình cảnh này, để cho hắn trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Hắn mở cửa sổ xe, cố gắng rướn người qua, hô lên một câu: “Này anh bạn trẻ, bảo vệ tốt công chúa phía sau đi! Nhớ kỹ, cô ấy đã cùng cậu dầm mưa trong ngày thu lạnh giá. Tin tưởng tôi, một ngày nào đó, cậu cũng sẽ mua được xe, mua được nhà! Cố lên! Đừng làm mất cô ấy!”

Người đàn ông nói xong liền kéo cửa lên.

Châm một điếu thuốc thơm, dùng sức rít một hơi.

Xoa xoa ánh mắt mơ hồ, mở đài lên nghe.

Tiếng nhạc vang dội trong chiếc xe, là một bài hát đang rất hot trên internet Mưa Gió Yên Thành.

Đèn xanh, người đàn ông đạp chân ga.

Chiếc xe chui vào màn mưa, lạc lối trong đêm thu này.

“Người kia vừa nói với bọn mình sao?” Đường Tụng nhìn chiếc Honda lao đi, nghi ngờ hỏi một câu.

Đổng Ngọc Ngôn bật cười một tiếng, lại ôm chặt hơn nữa: “Nghe thấy chưa, phải quý trọng công chúa chịu khổ với anh, đừng vứt bỏ cô ấy.”

“Ừm, công chúa, tối nay anh sẽ cố mà trân quý em.” Đường Tụng đưa tay vỗ vỗ bờ mông sung mãn của Đổng Ngọc Ngôn.

Thân thể Đổng Ngọc Ngôn run nhẹ, tâm lý hơi bối rối.

Tiểu khu Thanh Tân, tòa 4, nhà 501.

Đổng Ngọc Ngôn lấy chìa khóa mở cửa, cởi âu phục của Đường Tụng ra.

Lại hô lên một câu: “Tình Tình, ra tiếp khách.”

Két…

Cửa phòng ngủ mở ra, Từ Tình đang đeo mặt nạ dưỡng da vui vẻ đi ra.

Trên người mặc một chiếc váy ngủ ngắn.

Để lộ ra cặp đùi trắng như tuyết.

Mắt Đường Tụng rất tốt, liếc mắt đã nhìn ra.

Bên trong lại trống không?

Dù sao váy ngủ cũng rất bắt mắt.

Nhưng ngực nhỏ hơn Đổng Ngọc Ngôn không ít.

“Ah! Là cậu?” Sau khi nhìn thấy người đến, Từ Tình lập tức giật mình, mặt nạ trên mặt cũng rơi xuống.

Tiếp đó, đột nhiên ý thức được cái gì, vội vàng che ngực chạy về phòng.

“Đổng Ngọc Ngôn! Cậu mang trai về nhà mà không nhắc trước một tiếng!? Hiện giờ mình bị người đàn ông của cậu nhìn hết rồi, mình muốn cậu ta phụ trách!”

Đổng Ngọc Ngôn hơi xấu hổ, giải thích: “Cô ấy thường xuyên kêu kêu gào gào, anh đừng để ý, lát nữa tỉnh táo lại sẽ tốt. Quần … quần áo anh ướt rồi, hay là vào phòng em thay ra trước đi, em đi lấy khăn tắm cho anh.”

Đường Tụng gật đầu một cái, bị Đổng Ngọc Ngôn dẫn đến một phòng ngủ khác.

Diện tích không rộng, khoảng 15 mét vuông.

Nội thất rất đơn giản, phong cách khá cổ điển.

Nhưng Đổng Ngọc Ngôn dọn dẹp rất gọn gàng sạch sẽ, có rất nhiều vật trang trí nhỏ.

Trong không khí có một loại mùi hương nhàn nhạt, rất mát mẻ.

Đầu giường có rất nhiều ảnh, có selfie, có ảnh phong cảnh, có ảnh Đường Tụng.

Đặc biệt là tấm ảnh hắn mặc âu phục Armani ngồi trong xe.

Ảnh rất to, chỉ cần hơi nghiêng người là có thể nhìn thấy.

Chú ý đến ánh mắt của Đường Tụng, Đổng Ngọc Ngôn hơi đỏ mặt.

Nhớ lại hành động làm phép của mình.

“Cởi quần áo đi, em đi phơi cho anh.” Đổng Ngọc Ngôn vội vàng nói sang chuyện khác.

“Được.” Đường Tụng không do dự, bắt đầu cởi quần áo trước mặt nàng.

Đổng Ngọc Ngôn giật mình, vội vàng xoay người.

Tim đập như hươu chạy, đầu óc rối bời.

“Quần áo em cũng ướt rồi, không thay à?” Giọng nói trong veo của Đường Tụng còn mang theo một chút mê hoặc.

Đổng Ngọc Ngôn lại run nhẹ.

Tiếp theo, đã bị Đường Tụng ôm lấy từ phía sau.

Hai người áp sát vào nhau.

Đột nhiên, một cảm giác tê dại truyền đến từ ngực.

Biểu cảm của nàng có hơi say mê.

Vẫn nói bằng giọng khô khốc và thành khẩn: “Đường Tụng, em muốn một cuộc tình hoàn chỉnh. Đời này em sẽ chỉ có mình anh! Cũng chỉ có một cuộc tình! Em hi vọng tình yêu của mình sẽ hoàn chỉnh.”

“Hiểu nhau, ái muội, yêu mê say, tình nồng ý mật, cuối cùng mới đến bước này. Những ngày qua, chúng ta đều như vậy đúng không? Hôm nay anh để em cảm nhận được hạnh phúc chưa từng có. Chúng ta có thể đi chậm hơn không? Để em hưởng thụ giai đoạn này.”

“Vậy anh về nhé?” Đường Tụng nói bên tai nàng.

“Không được!” Đổng Ngọc Ngôn vội vàng quay người lại, ôm lấy eo của hắn: “Em tin chắc là em thích anh, đừng đi có được không?”

Hô hấp của Đổng Ngọc Ngôn hơi dồn dập, trong đầu đang đấu tranh kịch liệt.

Đột nhiên, nàng khẽ cắn răng, đỏ mặt nói: “Thật ra… thật ra em biết ma pháp hệ thủy. Em có thể tự tay giúp anh làm phép, còn có thể cung cấp cho anh rất nhiều tài liệu làm phép. Ngoại trừ một bước kia, anh muốn thế nào cũng được.”

Đường Tụng nhìn gương mặt thẹn thùng và ánh mắt đầy nước của Đổng Ngọc Ngôn.

Nội tâm cũng thấy hơi xúc động.

Với tính cách dè dặt, lại có chút kiêu ngạo của đối phương.

Có thể nói lời này đã là không dễ dàng rồi.

Đường Tụng hơi tự hỏi một chút, liền hiểu ý của đối phương.

Dựa theo tháp nhu cầu của Maslow.

Nhân loại có 5 tầng nhu cầu.

Nhu cầu sinh lý, nhu cầu an toàn, nhu cầu mối quan hệ và tình cảm, nhu cầu được kính trọng, nhu cầu thể hiện bản thân.

Đối mặt với hắn. Đổng Ngọc Ngôn theo đuổi chính là nhu cầu mối quan hệ và tình cảm.

Hi vọng nhận được tình yêu ổn định và quan hệ thân mật.

Đây là cấp bậc nhu cầu khá cao.

Bình Luận (0)
Comment