Đại học sư phạm.
Bạch Tĩnh đứng trước cổng trường, trong ngực còn ôm một hộp quà.
Đám bạn cùng phòng đang điên cuồng nhắn tin nhắc nhở nàng.
“Lát nữa tặng quà, phải tranh thủ hôn người ta.”
“Kéo tay áo xuống một chút.”
“Tiểu Tĩnh, dũng cảm lên, mau dâng nụ hôn đầu đi.”
…
Ong ong ong…
Tiếng động cơ vang lên, một chiếc Porsche màu đen xuất hiện trước mặt nàng.
Bạch Tĩnh nhìn vào trong xe, liền thấy được gương mặt quen thuộc.
Đường Tụng vẫy tay với nàng.
Bạch Tĩnh cười ngọt ngào, vội vàng mở cửa xe đi vào.
“Đường Tụng ca ca, đây là quà em chuẩn bị cho anh, anh học tập vất vả rồi! Hi vọng anh có thể hết mệt mỏi!” Trong mắt Bạch Tĩnh mang theo vẻ ngưỡng mộ, lại cười khanh khách đưa hộp quà qua, còn cho hắn một tư thế cố lên: “Ganbatte!” (cố lên)
“Arigatou!” (cảm ơn) Đường Tụng đưa tay nhận, thuận mồm đáp lại một câu tiếng Nhật.
Sau khi sử dụng ‘thẻ độc’, tiếng Nhật hàng ngày của hắn đã rất tốt.
Lại kết hợp với mấy bộ phim kia, vài câu đơn giản này vẫn khá dễ dàng.
Tiểu Tĩnh vui vẻ nói: “Dou itashimashite (không cần cảm ơn)! Đường Tụng ca ca, anh cũng thích xem anime? Vậy chúng ta có sở thích chung rồi, em vì xem anime nên đã chọn học tiếng Nhật nha.”
“Anh có chút nghiên cứu với tiếng Nhật, nếu rảnh chúng ta có thể trao đổi nhiều hơn, anh sẽ dạy cho em một số từ đơn thường dùng, ví dụ như yamate, kimochi…” Đường Tụng nói vài từ đơn.
“Được!” Bạch Tĩnh gật đầu một cái, sắc mặt hơi đỏ lên.
Hai mắt long lanh như nước.
Đường Tụng nhất thời hiểu ra, xem ra cô bé này cũng là người trong nghề.
Hắn đặt hộp quà lên chân, bắt đầu mở ra.
Bên trong là một chiếc hộp đen tuyền sang trọng, bên cạnh còn có một chiếc đồng hồ vỡ.
Bạch Tĩnh vội vàng giải thích: “Đường Tụng ca ca, đây là đồng hồ… em từng tặng Vương Vân Phong.”
“Em đã đòi lại rồi đập vỡ, hi vọng có thể giúp anh hả giận, lúc trước tên đó chọc giận anh đúng không?”
Đường Tụng hơi kinh ngạc.
Hắn đã sắp quên cái tên Vương Vân Phong kia rồi.
Cách làm này của Tiểu Tĩnh dù hơi trẻ con, nhưng đây cũng là tấm lòng của đối phương.
Hắn cũng không nói gì, chỉ gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Mở chiếc hộp đen ra, lộ ra lớp vải lót màu nâu.
Giữa hộp là một chiếc đồng hồ đeo tay.
Bạch Tĩnh cười nói: “Đây là Vacheron Constantin 4500v. Em cảm thấy nó rất hợp với khí chất của anh, hi vọng anh sẽ thích. Bên dưới còn có 2 loại dây đồng hồ, da cá sấu và cao su, có thể phối hợp với các loại quần áo khác nhau.”
Đường Tụng gật đầu nói: “Cảm ơn Tiểu Tĩnh, anh rất thích.”
Tiếp đó, hắn cầm đồng hồ lên vuốt ve vài cái.
Âm thanh nhắc nhở của hệ thống đã vang lên bên tai.
“Keng, chúc mừng túc chủ đã hoàn thành nhiệm vụ ‘khảo nghiệm của nam thần’.”
Đường Tụng cũng không mở gói quà luôn, mà lấy một túi quà từ chỗ ngồi phía sau, đưa cho Bạch Tĩnh: “Tặng em món quà nhỏ, vẫn không tặng em thứ gì, lần này tương đối vội vàng, lần sau sẽ chuẩn bị thứ tốt hơn.”
Bạch Tĩnh vui vẻ ra mặt, không ngờ mình còn nhận được quà đáp lễ.
Nàng vội vàng mở ra xem.
Bên trong là một chiếc điện thoại quả táo và một số thẻ mua đồ, thẻ xăng dầu.
Nàng từ nhỏ đã không thiếu tiền, nên cũng không để ý đến mấy thứ này.
Thứ nàng quan tâm và vui vẻ, chính là Đường Tụng chủ động tặng quà cho nàng.
Điều này chứng tỏ, đối phương cũng có hảo cảm với nàng, đúng không?
Bạch Tĩnh nhớ lại lời của bạn cùng phòng, cắn môi một lại, lấy dũng khí, trực tiếp tiến lên ôm cổ Đường Tụng.
Hôn mấy cái lên mặt hắn: “Cảm ơn anh, onii-chan.”
Hôm nay Bạch Tĩnh mặc áo lộ vai, bả vai trắng như tuyết và sợi tơ màu đen tạo thành cảm giác tương phản khổng lồ.
Hơn nữa gương mặt xinh xắn trong veo, bộ ngực sung mãn cao vút, rất có cảm giác của thiếu nữ 2D, tràn đầy hơi thở thanh thuần lại gợi cảm.
Đường Tụng nhìn đến ngứa ngáy, lại vỗ nhẹ vào lưng nàng.
Bạch Tĩnh vội vàng ngồi thẳng lên, biểu cảm có hơi mất tự nhiên.
Cho là mình làm Đường Tụng mất hứng.
Đang định mở miệng xin lỗi, đã thấy Đường Tụng cởi dây an toàn, thân thể tiến lại gần.
Tiếp theo, Bạch Tĩnh cảm thấy đôi môi mình bị gặm, mất đi quyền chủ động.
Nàng nhẹ nhàng ‘ô’ một tiếng, thân thể vô thức co rút lại, để lộ ra vẻ không dám tin.
Khi chú ý đến đôi mắt sáng như sao của Đường Tụng đang nhìn mình, nàng lại vội vàng nhắm mắt lại.
Trái tim đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài.
Đường Tụng tay trái nắm lấy bả vai trắng như tuyết của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve.
Liếm liếm bờ môi hồng phấn của nàng, ngửi mùi hương nước hoa sang trong trên người nàng.
Loại thiếu nữ thẹn thùng và thánh khiết, kết hợp với mùi nước hoa cám dỗ.
Bạch Tĩnh bắt đầu hưởng thụ quá trình này.
“Đường Tụng ca ca vậy mà hôn mình, mình đang bị anh ấy hôn.”
“Anh ấy thật là dịu dàng, thật là thoải mái…”
Đôi tay hắn tựa như có ma lực, để cho bả vai của Bạch Tĩnh nổi da gà.
Theo thời gian trôi qua, Bạch Tĩnh rốt cuộc cũng trở nên to gan hơn.
Lặng lẽ mở mắt ra, dùng đôi mắt ngưỡng mộ nhìn Đường Tụng.
Trong phút chốc, lại nhớ đến lần đầu tiên gặp mặt trong tiệm tóc.
Nhìn gương mặt tuấn tú này, nội tâm Bạch Tĩnh tràn đầy hạnh phúc và mê luyến.
Khuôn mặt trắng noãn của nàng đã đỏ lên vì kích động, hai tay ôm lấy sống lưng rộng rãi của Đường Tụng.
Dũng cảm đáp lại.
…
Hô…
Sợi tơ óng ánh bị kéo ra.
Bạch Tĩnh thở hổn hển, cố gắng để trái tim xao động khôi phục lại.
Hôn môi với người mình thích, lại thoải mái như vậy.
Nàng đưa đầu lại gần, nhẹ nhàng nói: “Đường Tụng ca ca, anh thích em không?”
Đường Tụng vén tóc mai của nàng, nhìn gương mặt nhỏ nhắn và ngọt ngào trước mắt, cười nói: “Đương nhiên.”
“Đường Tụng ca ca, em và Trương Linh Linh, Tiền Thu Thu… ai xinh đẹp nhất? Anh thích ai nhất?” Bạch Tĩnh lấy dũng khí hỏi một câu.
Đường Tụng lập lờ nước đôi: “Anh chưa từng hôn bọn họ, em cảm thấy thế nào?”
Bạch Tĩnh lập tức lộ ra vẻ tươi cười, cọ mặt lên người hắn: “Em biết ngay là anh thích em nhất mà.”
…
Tiễn Bạch Tĩnh vui vẻ rời đi.
Đường Tụng đi nửa vòng, dừng lại trước cổng phía đông của trường.
Gửi tin nhắn cho Trương Linh Linh.
Sau đó, ngồi dựa vào ghế, mở gói quà mới nhận được.
“Keng, bạn nhận được ‘sách kỹ năng bơi lội.”
Coi như không tệ, là một kỹ năng giữ mạng.
Đường Tụng ‘phấn đấu’ (chơi game) cả đại học, nào có thời gian học bơi.
Có sách kỹ năng, cộng thêm tố chất thân thể mạnh mẽ của hắn, có thể trở thành kiện tướng bơi lội rồi.
Trong lúc suy tư.
Đã thấy Trương Linh Linh cõng một balo màu xám đi đến.