Ba lô xám còn to hơn cả nửa thân trên của Trương Linh Linh, nhưng rất vuông vức và ngay ngắn.
Chắc là nàng chạy từ ký túc xá, hơn nữa còn có một cái ba lô to, nên có vẻ hơi mệt.
Đường Tụng vội vàng mở cửa xe đi qua.
“Đường Tụng!” Trương Linh Linh vui vẻ kêu lên, vẫy vẫy tay với hắn: “Đây, đây.”
Đã rất lâu không gặp, nàng thấy rất nhớ.
Tuy rằng thỉnh thoảng có trò chuyện, nhưng chắc chắn là không bằng nhìn thấy người thật.
Trên đường đến đây, nàng làm thế nào cũng không thể đi chậm lại.
Theo hai người đến gần, bả vai nặng nề của Trương Linh Linh chợt nhẹ hơn.
Đường Tụng một tay xốc ba lô, trên mặt mang theo vẻ quan tâm: “Đừng vội, tôi chờ một lát cũng không sao.”
“Sao có thể để Đường tiên sinh ngài chờ lâu chứ?” Trương Linh Linh cười nói.
Đường Tụng ước lượng ba lô, hỏi: “Đây chính là quà tặng? Có vẻ rất có lòng nha.”
“Chứ sao, bên trong chất đầy tâm ý của tôi.” Trương Linh Linh lại giả bộ không để ý, nói: “Hay là vào trường tìm chỗ ngồi đi? Đồ hơi nhiều, mở ở đây thì không tiện lắm.”
Nói xong, nội tâm lại hơi thấp thỏm, sợ Đường Tụng sẽ từ chối.
Mục đích của nàng, đương nhiên là có thể ở chung lâu hơn rồi.
Nàng cũng vô cùng vô cùng nghiêm túc làm món quà này.
Gần đây nàng đã gác tất cả công việc và học tập qua một bên, tập trung chuẩn bị món quà này.
Chân thành vĩnh viễn là tuyệt chiêu mạnh nhất.
Nàng hi vọng Đường Tụng có thể cảm nhận được nỗ lực và chân thành của nàng.
Nhìn giọng mồ hôi lăn xuống trên gương mặt mong chờ của Trương Linh Linh, Đường Tụng khẽ cười: “Được.”
“Tốt! vậy Đường tiên sinh ngài lái xe, tôi chỉ đường cho ngài.” Trương Linh Linh cười vui vẻ, dưới ánh mắt trời, còn có thể nhìn thấy vài nốt tàn nhang trên gương mặt mộc mạc của nàng.
“Lên xe!” Đường Tụng vỗ vỗ đầu của nàng, mở cốp nhét ba lô vào.
Trương Linh Linh vội vàng kéo cửa ghế phụ, khom người đi vào xe.
Đây là lần đầu tiên nàng ngồi ghế phụ của chiếc xe này.
Đây chính là ghế phụ của Đường Tụng!
Trong tâm nàng dâng trào và hướng tới, người ngoài là khó tưởng tượng được cảm xúc này.
Nàng vội vàng cầm điện thoại lên selfie, ghi chép lại thời khắc lịch sử này.
Mặc dù biết sức cạnh tranh của mình rất yếu, cũng không xứng với nam thần đỉnh cấp như Đường Tụng.
Nhưng mà nàng vẫn sẽ không ngừng nỗ lực, không ngừng đuổi theo.
Có lẽ một ngày nào đó, Đường Tụng mệt mỏi, sẽ quay đầu lại.
Phát hiện phía sau còn có một nữ sinh không tính là xuất chúng, Trương Linh Linh.
Nàng vẫn luôn nỗ lực vì hắn, một mực chờ đợi hắn.
Trước mắt nàng không cầu nhiều, thỉnh thoảng được ngồi sau xe mô tô của hắn là đã rất thỏa mãn.
Cạch…
Tiếng đóng cửa cắt đứt dòng suy nghĩ của nàng.
Đường Tụng rút một tờ giấy: “Mỹ nữ, lau mồ hôi đi.”
“Cảm ơn Đường tiên sinh quan tâm! Cảm ơn Đường tiên sinh khen ngợi.”
Trương Linh Linh vội vàng nhận lấy, một bên lau mồ hôi, một bên nhìn người con trai bên cạnh.
Tư thế ngồi của hắn rất đoan chính, ưu nhã, tràn đầy khí chất mê người.
Môi mỏng mũi cao, góc nghiêng này như một bức tranh.
Bàn tay thon dài đặc ngay bên cạnh, tựa như có thể chạm đến.
Nhưng nàng lại không dám.
Chiếc xe lăn bánh, cũng kéo nàng về với thực tại.
Cánh mũi óng ánh ngửi một cái, dường như ngửi được mùi nước hoa quen thuộc trong xe.
Sắc mặt nàng hơi trầm xuống, lòng thấy hơi mất mát.
Sau đó lại khôi phục bình thường.
…
Chiếc xe chạy trong sân trường, hai người đi đến mục đích.
“Nơi này là phòng hoạt động của câu lạc bộ, đã là giờ nghỉ, trong không có ai.”
Trương Linh Linh đưa Đường Tụng vào một tòa nhà, dùng chìa khóa mở cửa một gian phòng trống.
Bên trong có rải rác vài cái bàn.
Trương Linh Linh vội vàng chạy chậm đến một chiếc bàn màu vàng: “Mau đặt lên đây, ba lô rất nặng.”
Đường Tụng gật đầu một cái, đặt ba lô lên bàn.
Trương Linh Linh thành thạo mở ba lô ra.
Chỉ cái giá ba chân ở phía sau: “Đây là giá vẽ bằng kim loại, chất liệu hợp kim, có thể kéo dài.”
Nàng lấy giá ba chân ra, lại mở khóa ba lô, lộ ra không ít công cụ vẽ tranh.
Trương Linh Linh giải thích: “A, nhà tôi mở tiệm may, từ nhỏ đã làm những thứ này. Ba lô này được may theo phong cách của dân học vẽ, tài liệu rất tốt, hơn nữa còn điều chỉnh theo chiều cao của anh.”
“Tôi đã hỏi bạn học viên nghệ thuật, sau đó mới mua những thứ này. Không tính là đắt, nhưng chất lượng rất tốt, hi vọng anh không chê.”
Trương Linh Linh còn đang giới thiệu: “Đồ bên trong, chắc anh hiểu hơn tôi. Giấy vẽ, bút chì 2B 2H BX HB… tổng cộng 11 loại, dao đa dụng, gọt bút chì, kẹp giấy…”
Khi Trương Linh Linh giới thiệu, trên mặt nàng mang theo vẻ ‘mau khen tôi đi’ và một ít kiêu ngạo.
Từ nhỏ đến lớn, nàng am hiểu nhất là việc thủ công, cũng làm rất tốt.
Ba lô chế tác riêng rắn chắc và bền, phân loại rất chỉnh tề và thuận mắt.
Đây coi như là một bộ dụng cụ vẽ tranh hoàn chỉnh.
Đường Tụng đưa tay sờ đường chỉ, nội tâm thấy hơi cảm động.
Hắn còn định đi mua một bộ, không ngờ Trương Linh Linh lại chuẩn bị hết rồi.
Tuy rằng rất nhiều thứ không dùng đến, nhưng không thể phủ nhận tâm ý của đối phương.
“Cảm ơn, món quà này rất nặng, tôi sẽ quý trọng nó!” Đường Tụng chân thành nhìn nàng.
“Vậy…” Trương Linh Linh bị Đường Tụng nhìn đến đỏ mặt: “Tác phẩm lần trước, có rất nhiều người nói dụng cụ vẽ không xứng với anh, cho nên tôi muốn tặng anh một bộ. Có rất nhiều thứ được mua từ thẻ mua đồ của anh, thật ra không tốn bao nhiêu tiền, chỉ cần anh thích là tốt.”
“Keng, chúc mừng túc chủ đã hoàn thành nhiệm vụ ‘khảo nghiệm của nam thần’.”
“Cảm ơn, món quà này rất hợp với tôi.” Đường Tụng lại cảm ơn lần nữa, hơn nữa còn tiến lên, nhẹ nhàng ôm lấy nàng.
Trương Linh Linh cảm thấy một luồng hơi thở phả vào mặt, có chút say mê.
Nhịp tim bắt đầu tăng tốc.
Nàng rất sáng sủa và phóng khoáng, lúc này lại an tĩnh giống một con cừu con.
Chỉ có thể cảm nhận sự ấm áp truyền đến từ lồng ngực rắn chắc của hắn.
Thời gian tựa như dừng lại vào lúc này.
Trong phòng yên tĩnh, không có một âm thanh nào.
Gió thu thổi qua cây cối ngoài cửa sổ, phát ra tiếng xào xạc.
Trong hành lang truyền đến tiếng bước chân.
Két… Cửa phòng bị người đẩy ra.
“A…” Người đến ngẩn người nhìn hai kẻ đang ôm nhau.
Két… Cửa phòng lại bị đóng lại.
Đường Tụng cười buông Trương Linh Linh ra, cũng không cảm thấy ngại ngùng gì.
“Đó… đó là một vị sư muội trong câu lạc bộ, chắc là quên đồ, để tôi ra ngoài xem sao.” Trương Linh Linh cúi đầu, nhỏ giọng giải thích.
Nội tâm lại hơi giận dữ.
Sao lại quấy rối vào lúc này chứ!
Bầu không khí tốt như vậy, nếu có thể ôm thêm mấy phút thì tốt.
Đường Tụng gật đầu một cái: “Được!”
Trương Linh Linh nhẹ nhàng ‘ừ’ một tiếng, chạy chậm ra ngoài.
Đưa mắt nhìn đối phương đi ra ngoài, lúc này Đường Tụng mới mở gói quà.
“Keng, bạn nhận được kỹ năng bị động ‘ưu đãi của nam thần’.”
“Keng, bạn nhận được thuộc tính trí lực +1, sức chịu đựng +1, nhanh nhẹn +1.”
Ưu đãi của nam thần: Khi bạn tiếp xúc thân thể với người khác phái có sẵn độ hảo cảm, có tỷ lệ nhất định thỏa mãn một nguyện vọng trong lòng đối phương, hệ thống sẽ thanh toán chi phí.
Chú 1: Bởi Trương Linh Linh kích hoạt kỹ năng bị động, nên đối phương tự động nhận được một lần ưu đãi.
Chú 2: Thư ký Kim bày tỏ bất mãn với chuyện này, khiến cho kỹ năng bị hạn chế. Tỷ lệ hạ xuống còn 1%, chi phí thanh toán giới hạn trong 3 triệu, delay 12 tiếng.