Ngoại trừ ‘trực giác săn đầu người’, hắn lại có thêm một kỹ năng bị động.
Từ phần thưởng có thể nhận ra, Trương Linh Linh rất chú tâm vào món quà này.
Cũng tốn rất nhiều thời gian và sức lực.
Phần thưởng không kém hơn Nhạc Nhạc là bao.
Mình còn đánh giá thấp cái nhiệm vụ này.
Kỹ năng bị động ‘ưu đãi của nam thần’ này rất không tồi.
Tuy rằng tỷ lệ hơi thấp, nhưng mỗi lần kích hoạt đều là một niềm vui bất ngờ không nhỏ.
Lo lắng duy nhất là, kích hoạt quá nhiều lần, thư ký Kim có nổi giận hay không?
Phần thưởng thứ hai là điểm thuộc tính.
Đặc biệt là trí lực rất khó tăng, quá tuyệt.
Mở bảng nhân vật ra xem.
Trí lực: 74, sức chịu đựng: 72, nhanh nhẹn: 72.
Số dư: 2.900.000 NDT. Tiền ảo: 9.800.000.
Nhìn số dư, Đường Tụng lại mở nhiệm vụ ‘chia sẻ niềm vui’ ra xem.
Hắn lập tức trợn tròn mắt.
Có thể rút: 9.000.000 NDT???
Mở app TikTok ra.
Fan: 550.000+, like: 293.000+.
Từ lúc xuất quan vẫn chưa xem số liệu, vậy mà tăng nhiều như vậy.
Tuy rằng Trương Linh Linh có kể với hắn về chuyện đã xảy ra, nhưng hắn không ngờ hiệu quả sẽ tốt như vậy.
Lập tức rút sạch.
Số dư: 11.900.000 NDT.
Không tính vàng trong tài khoản, không tính tài khoản của công ty.
Chỉ riêng tiền mặt, đã vượt qua 10 triệu.
Két… cửa phòng lại mở ra.
Đường Tụng đưa mắt nhìn qua.
Liền thấy Trương Linh Linh đỏ mặt đi vào, phía sau còn một nữ sinh đang ngó dáo dác.
“Đây là sư muội Vương Vũ, đây… đây là Đường Tụng, là một người bạn của chị.” Trương Linh Linh giới thiệu đơn giản.
Đường Tụng lên tiếng: “Xin chào.”
Vương Vũ nhỏ giọng đáp lại: “Xin chào.”
Sau đó liền lén lút đánh giá ‘bạn’ trong miệng sư tỷ Linh Linh.
Ngũ quan tuấn mỹ, dáng người cao ngất, nhìn qua có vẻ kinh tế khá tốt.
Tuyệt đối là nam thần.
Lại thêm nhìn thấy 2 người ôm nhau.
Trong lúc nhất thời, nội tâm như gió nổi mây vờn.
Khá lắm!
Không ngờ sư tỷ Linh Linh vẫn luôn cười vui vẻ, luôn treo trên miệng câu ‘đàn ông chỉ ảnh hưởng đến tốc độ kiếm tiền của chị đây’. Vậy mà còn có một chiêu này?!
“Tiểu Vũ, em quên đồ cơ mà? Còn sững ra đó làm gì!” Trương Linh Linh vỗ mông nàng thúc giục.
Vương Vũ vội vàng cầm túi xách trên bệ cửa sổ, rồi chạy chậm rời đi.
Trương Linh Linh nhìn cánh cửa lại được đóng kín, lại thấy hơi mất mát.
Bầu không khí tốt như vậy, vì sao lại bị phá hủy chứ?
Nàng ngẩng đầu lên, đang định nói gì đó.
Đường Tụng chợt tiến lên trước, đưa tay véo má nàng.
“Keng, kích hoạt kỹ năng bị động ‘ưu đãi của nam thần’.
“Đang kiểm tra nguyện vọng của đối phương…”
“Keng, Trương Linh Linh nhận được ‘Mercedes CLS 300 x1’. Mời đến cửa hàng 4S để nhận.”
Nghe thấy âm thanh này, Đường Tụng thấy hơi thất vọng.
Linh Linh dù sao cũng chỉ là một sinh viên bình thường, ánh mắt quá ngắn.
Thế mà chỉ muốn một chiếc Mercedes hơn 600.000.
Trương Linh Linh bị động tác thân mật này làm cho đỏ mặt, giả bộ hầm hừ: “Anh còn như vậy, tôi sẽ tưởng thật đấy!”
Đường Tụng cười một tiếng, không nói gì nhiều, bình tĩnh nhìn nàng.
Đôi mắt sáng ngời có thần cực đẹp.
Trái tim Trương Linh Linh đập thình thịch.
“Đây là ý gì? Đang ám chỉ mình sao? Mình nên chủ động không? Chẳng may Đường Tụng không có ý đó thì sao?”
Khi nàng đang suy nghĩ lung tung.
Đường Tụng đã lùi lại, cười tủm tỉm nói: “Vì cảm ơn món quà này, tôi cũng tặng cô một món quà nhỏ, không biết cô thích hay không.”
Nghe vậy, Trương Linh Linh lập tức ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra vẻ mừng rỡ không giấu được: “Quà của Đường tiên sinh, tôi tuyệt đối sẽ thích.”
Trong ánh mắt chờ mong của nàng, Đường Tụng bình tĩnh nói: “Là một chiếc Mercedes CLS, ngày mai cầm thẻ căn cước đến cửa hàng 4S lấy xe, đã thanh toán hết.”
“A?!” Trương Linh Linh kêu lên một tiếng.
Chờ nàng tỉnh táo lại, Đường Tụng cười nói: “Thế nào? Tôi nói không sai chứ? Làm bạn với người có tiền còn hạnh phúc hơn cô nghĩ đây, cô cần phải ôm chặt cái bắp đùi này nha.”
Những lời này giống như từng quen biết.
Trương Linh Linh lập tức nhớ lại, nàng từng nghe thấy những lời này khi nhận được điện thoại quả táo.
Theo bản nàng, nàng sờ vào điện thoại trong túi.
“Anh nghiêm túc?” Nàng nuốt nước miếng, giọng nói khô khốc.
Nàng quả thực là rất muốn chiếc Mercedes CLS.
Chủ yếu là vì Bạch Tĩnh có một chiếc, lần trước Bạch Tĩnh còn chở nàng về.
Sau đó hai người cũng hẹn nhau ăn cơm.
Mỗi lần nhìn thấy xe sang của Bạch Tĩnh, nàng khó tránh khỏi thấy hơi hâm mộ.
Đúng là đã từng ảo tưởng, nếu bản thân cũng có một chiếc thì tốt.
Đường Tụng gật đầu: “Đương nhiên, cảm ơn Linh Linh đã chuẩn bị quà cho tôi.”
“Nhưng mà… thứ này quá quý giá, điện thoại hơn chục ngàn còn miễn cưỡng nhận, xe mấy trăm ngàn thì thật sự không dám nhận.” Trương Linh Linh vỗ vỗ bộ ngực phẳng.
Đường Tụng rất thành thạo chuyện này, lập tức tung tuyệt chiêu: “Nếu không muốn, vậy có thể nói với Tiểu Tĩnh, chắc chắn Tiểu Tĩnh sẽ không từ chối.”
Nghe vậy, Trương Linh Linh lập tức trợn tròn mắt: “Tôi muốn.”
“Vậy thì tốt.” Đường Tụng gật đầu.
Nhìn đồng hồ, sắp đến giờ hẹn Đổng Ngọc Ngôn.
Trong lòng hơi bất đắc dĩ, gặp 5 cô gái trong 1 ngày.
Kỹ năng quản lý thời gian cũng không đủ xài.
…
Tiểu khu Thanh Tân, Đổng Ngọc Ngôn đã chuẩn bị sẵn sàng cho chiến đấu.
Trang điểm xinh đẹp, xịt nước hoa, đeo lens…
Bởi vì lần làm phép trước, Đường Tụng đã khen mắt nàng rất đẹp, rất có thần.
Vị vậy lần này nàng cố tình trang điểm đôi mắt của mình.
Đặc biệt là từ thị giác của bạn trai, nhìn từ trên xuống sẽ thấy cực điểm.
Nghe nói có thể tăng tốc độ làm phép.
Nghĩ đến cảnh tượng đó, nàng lại vặn vẹo bờ mông trên ghế.
Hôm nay Từ Tĩnh làm thêm, sẽ về muộn.
Nhìn đồng hồ.
Còn chưa đến 5 giờ, 2 người có thể luyện tập ma pháp rất lâu.
Tinh tinh… âm báo wechat vang lên.
Anh yêu: Mở cửa!
Hai chữ rất bình thường, nhưng lượng tin tức bên trong lại làm cho chân nàng như nhũn ra.
Trong đầu xuất hiện vô số hình ảnh.
Run run rẩy rẩy mở cửa chính.
Đột nhiên, một bàn tay ôm lấy eo của nàng.
Tiếp theo, thân thể không tự chủ được mà xoay 180 độ, đưa lưng về phía hắn.
“Ma pháp học đồ thân ái, anh đảm bảo, hôm nay em sẽ trở thành một ma pháp sư chân chính.”
“Cảm ơn sư phụ chỉ dạy, em sẽ học tập nghiêm túc, không cô phụ kỳ vọng của ngài.”
“Rất tốt.”
Đổng Ngọc Ngôn gian nan xoay người, lộ ra thần thái điềm đạm đáng yêu.
Nhìn thấy gương mặt xinh đẹp và lens màu đỏ của đối phương, cộng thêm đôi môi hồng sáng bóng.
Đường Tụng lập tức nhận ra, nàng đã có chuẩn bị.
Đáng tiếc, nàng còn quá non.
Nàng có nỗ lực nhiều hơn nữa, cũng chỉ có thể chia sẻ chút hỏa lực với Lý Nhã Lỵ thôi.
…
“Keng, chúc mừng túc chủ đã hoàn thành nhiệm vụ ‘khảo nghiệm của nam thần’.”
Đường Tụng vuốt ve chiếc đàn violin tinh xảo, được chế tạo thủ công, giá trị hơn 20.000.
Xem như là món quà đắt nhất mà Đổng Ngọc Ngôn có thể mua trong giai đoạn này.
Đàn rất đẹp, rất tốt, âm sắc rất êm tai.
Đường Tụng nhìn đôi mắt màu ánh đỏ của nàng, nhẹ giọng nói: “Ngọc Ngôn, cảm ơn em, anh rất thích.”
Giữa hai người bọn họ, có một hồi ức rất đẹp.
Đó chính là lần biểu diễn trên nhà hàng Tinh Không kia.
Bóng đêm, giai nhân, gió nổi lên.
Đổng Ngọc Ngôn: Ô Ô.