Màn thứ nhất:
“Sau khi thu thập hành lý xong, bởi vì bạn hoàn toàn không biết gì về thành phố Ô Sơn, lòng mang thấp thỏm.”
“Bạn đột nhiên phát hiện có một người bạn trên wechat là người địa phương Ô Sơn, hơn nữa còn phát vòng bạn bè muốn trở về Ô Sơn một chuyến, hỏi xem có ai cho đi nhờ xe không.”
“Bạn cảm thấy đây là một cơ hội tốt, vừa hay có thể hỏi thăm nàng về phong cảnh ở Ô Sơn, vừa có thể nhờ đối phương giới thiệu mấy nhà nghỉ giá rẻ.”
“Tiếp theo, bạn gửi lời mời đồng hành với Trầm Ngọc Đình.”
…
Sau khi xem xong giới thiệu, Đường Tụng thở phào một hơi.
Rất tốt, coi như là một phó bản đơn giản.
Không cần lục đục với nhau, cũng không cần hắn bốc lên nguy hiểm gì.
Chỉ cần hắn duy trì hình tượng, làm một họa sĩ không biết nói chuyện, lương thiện ôn nhu lại túng quẫn là được.
Dù sao mình chưa từng đến Ô Sơn, cũng không có người quen ở đó.
Không cần lo lắng bị người hoài nghi.
Trầm Ngọc Đình cũng không biết mình là hạng người gì, rất dễ xử lý.
Nghĩ đến Trầm Ngọc Đình, sẽ nghĩ đến thư ký Kim.
Lúc mới nhận được hệ thống, biết trò chơi chơi bốn năm, gửi gắm bao nhiêu tình cảm đã trở thành sự thực.
Trong lúc nhất thời, tâm tình dâng trào, kích động khó tả.
Mua giày thì gặp được một cô gái hơi giống với thư ký Kim.
Lúc này mới lấy dũng khí xin wechat đối phương, sau đó còn ghi chú nàng là ‘thư ký Trầm’.
Bây giờ nghĩ lại, lúc đó mình còn quá non, tâm tính vẫn như tên ‘điểu ti’ loser.
Suy nghĩ một chút, Đường Tụng vẫn sửa tên của nàng lại như cũ.
Mở vòng bạn bè của đối phương.
Cũng không nhìn thấy tin tức cầu đi nhờ xe về Ô Sơn kia.
Chắc là muốn chờ hắn chuẩn bị xong, nội dung mới sẽ tiến hành theo hệ thống miêu tả.
Chỉnh lý suy nghĩ xong, nhìn đồng hồ, đã sắp 11 giờ rưỡi.
Đường Tụng cất điện thoại, leo lên giường.
Kéo Lý Nhã Lỵ vào trong ngực, ôm lấy nàng ngủ thật say.
…
Ngày 5 tháng 10, thời tiết quang đãng.
Đồng hồ sinh học ổn định khiến cho Đường Tụng tỉnh từ lúc 5 giờ hơn.
Sau khi ngồi dậy, lập tức cảm nhận được biến hóa khổng lồ nơi eo.
Toàn bộ nhóm cơ eo tràn đầy lực lượng.
Thử gập bụng mấy chục cái, hoàn toàn không thấy mệt mỏi.
Cảm giác còn có thể làm tiếp.
Đứng lên, vén áo ngủ.
8 khối cơ bụng đều đặn và rõ ràng, sờ lên rất rắn chắc.
Quan trọng nhất là, hắn có cơ liên sườn.
Là tiêu chí cho khỏe đẹp và cân đối của nam giới.
Đường cong lưu lướt, tràn đầy sức hút của nam giới.
Đây tuyệt đối là hình mẫu lý tưởng của các phú bà trung niên thèm khát.
Hạt điều thần kỳ cũng không kém hơn thuốc nhỏ mắt là bao nha.
Như vậy, đội bóng của hắn sẽ càng ổn định hơn.
Nhưng cũng phải nghĩ đến sức khỏe của cầu thủ, không thể quá đáng.
Liếc nhìn Lý Nhã Lỵ vẫn miên man trên giường, Đường Tụng thấy hơi đau lòng.
Dù sao cũng là chim hoàng yến mình thích nhất, vẫn rất yêu thương.
…
Yến Giang Biệt Viện.
Đường Tụng đi vào phòng để đồ trong phòng ngủ chính.
Mở tủ quần áo, ngoại trừ một số trang phục xa xỉ do Lý Nhã Lỵ mau, cũng không thiếu quần áo bình thường.
Nhiệt độ ở thành phố Ô Sơn khoảng 11 - 23 độ C , hơi lạnh.
Thành phố gần biển, gió khá mạnh.
Vì duy trì hình tượng, Đường Tụng chọn 2 bộ quần áo mùa thu rẻ tiền.
Áo có mũ, quần jean, giày thể thao, áo khoác.
Nhắc tới mới nhớ, đôi giày thể thao này là mua từ chỗ của Trầm Ngọc Đình.
Khi đó thường xuyên đi nó, khi Trình Nhạc Nhạc đến, đã giúp hắn giặt sạch.
Đứng trước gương một lúc.
Áo đen rộng rãi, quần jean xanh bình thường, giày thể thao, khiến cho hắn không quá nổi bật.
Nhưng vẫn còn thiếu chút gì đó.
Một vị nam thần đẹp trai như vậy, dù không biết nói chuyện, không thích xã giao, thì cũng sẽ có không ít bạn bè.
Chủ yếu là đôi mắt, để cho hắn trở nên rất khác biệt.
Đường Tụng chợt mở ngăn kéo ra, lấy ra một chiếc kính gọng đen.
Đây là một bộ phận của ‘thời trang giới hạn – khói lửa nhân gian’.
Đeo kính vào có thể che giấu đôi mắt, hạ thấp sức hút của bản thân.
Đôi mắt không còn sáng bóng, trở nên hơi bình thường, dung mạo cũng không ưu mỹ như trước.
Nhìn qua, chỉ là một soái ca hơn 8 điểm, chứ không tính là nam thần.
Đường Tụng gật đầu hài lòng.
Điện thoại di động chợt vang lên, là tiểu Tôn bên bộ phận an ninh.
Nghe máy.
“Alo, chào buổi sáng Đường tiên sinh, ngài có chuyển phát nhanh, có cần tôi mang lên cho ngài không?”
“Được, vất vả rồi.”
Cúp máy, Đường Tụng lập tức nhớ ra.
Chắc là cà vạt tơ tằm trong bộ thời trang quý ông sương mù.
Rất nhanh đã có người gõ cửa.
Đường Tụng nhận lấy thùng chuyển phát nhanh trong tay đối phương.
Mở ra xem, một hộp quà tinh xảo màu xám đập vào mắt.
Sờ một cái cảm giác rất thoải mái.
Nhưng tạm thời không cần dùng.
Đường Tụng bỏ cà vạt vào trong phòng để đồ.
Lấy ba lô do đại lý xe tặng, sắp xếp quần áo tắm rửa và đồ dùng hàng ngày.
Sau nghĩ một chút, lại nhét laptop mua thời đại học vào.
Cái máy tính này mua hơn 4 năm rồi, hiện giờ đã trở nên lạc hậu.
Nhưng rất phù hợp với hình tượng túng quẫn của hắn, thỉnh thoảng cũng có thể mang ra xử lý công việc.
Thu thập thỏa đáng, trước khi xuất phát.
Đường Tụng gửi một email cho Tạ Vũ Đồng.
Đây là kế hoạch phát triển hắn làm khi còn đang ‘bật hack’.
Sau kỳ nghỉ quốc khách, công ty sẽ bắt đầu tiến hành điều chỉnh.
Bắt đầu chuẩn bị phát triển chi nhánh.
Sau đó, lại gửi tin nhắn cho mấy cầu thủ nhà mình.
Bày tỏ mấy ngày này sẽ rất bận, sẽ trả lời tin nhắn chậm hơn mọi khi.
Làm xong hết, nhìn đồng hồ, vừa vặn 9 giờ sáng, xuất phát!
…
Cốc cốc cốc.
Lý Mộc Tuyết cẩn thận từng li từng tí mà gõ cửa phòng ngủ chính.
Nghe thấy âm thanh suy yếu của Lý Nhã Lỵ, nàng mới mở cửa đi vào.
“Lỵ Lỵ, cậu vẫn ổn chứ? Mình làm bữa sáng, có muốn ăn chút không?” Lý Mộc Tuyết quan tâm hỏi.
Tối hôm qua, nàng nghe từ đầu đến cuối, biết rõ Lỵ Lỵ chịu tội cả đêm.
Lý Nhã Lỵ ủy khuất nói: “Tiểu Tuyết, hôm qua mình suýt nữa thì không chịu được, còn gọi tên cậu, muốn cậu qua cứu mình, cậu lại không đến.”
Lý Mộc Tuyết bị dọa giật mình, ánh mắt tránh né: “Mình đến giúp có phải là không hay lắm không? Đường Tụng sẽ có ý kiến?”
“Hôm qua chồng mình cực kỳ điên cuồng, làm mình sợ muốn chết.” Lý Nhã Lỵ vẫn còn sợ hãi.
Lý Mộc Tuyết tiến lên ôm nàng một cái, an ủi: “Chứng tỏ là Đường Tụng rất yêu thích cậu đúng không? Nếu không thích cậu, sao lại làm như vậy chứ.”
Nghe vậy, Lý Nhã Lỵ lập tức mặt mày hớn hở: “Khẳng định là vậy! Tối hôm qua chồng mình còn nói là thích mình nhất.”
Lý Mộc Tuyết vỗ mông nàng: “Dậy ăn sáng đi, bổ sung năng lượng.”
Hít hít…
Lý Nhã Lỵ hít một hơi khí lạnh.
Lý Mộc Tuyết giật mình, vội vàng hỏi: “Sao thế, mình không dùng lực mà?”
Lý Nhã Lỵ hai mắt ngấn lệ, nghiêng người che mông nói: “Hôm qua chồng mình không khống chế được lực, sưng mông rồi.”
Lý Mộc Tuyết: “Hai người… chơi thật là…”