Trong lúc nhất thời, bầu không khí có hơi lúng túng.
Vì hình tượng, Đường Tụng không dám nói nhiều, tay chân luống cuống đứng tại chỗ, có vẻ rất băn khoăn.
Mẹ Trầm trừng mắt nhìn con gái bảo bối của mình, lập tức nhiệt tình nói: “Tiểu Đường lái xe mệt mỏi rồi, mau vào nghỉ ngơi đi. Lão Trầm, ông ra tiệm cơm mua thêm vài món về.”
Cha Trầm nhìn chằm chằm vào Đường Tụng một lúc lâu, lúc này mới gật đầu rời đi.
Trầm Ngọc Đình nhìn thái độ của cha mẹ mình thì biết họ hiểu lầm.
Nàng đang định giải thích.
Mẹ Trẫm lại trực tiếp tiến lên, vỗ đầu nàng một cái: “Lấy hàng lý, về phòng nói chuyện.”
“Dì, để cháu, đều là sách, rất nặng.” Đường Tụng vội vàng mở cốp sau.
Bắt đầu dỡ hàng.
Ba thùng sách, rương hành lý, còn cả hai túi, cộng thêm một ít đồ dùng hàng ngày.
Chồng chất ở trước cửa nhà, nhìn qua còn rất tráng lệ.
“Nhiều như vậy?” Mẹ Trầm hơi giật mình: “Tiểu Đường, làm phiền cháu chuyển vào phòng khách.”
Đường Tụng không nói hai lời, trực tiếp bê 3 thùng sách lên, bước chân ung dung đi vào.
Trầm Ngọc Đình vội vàng chạy chậm theo, mở cửa ra, lại nhắc nhở: “Chậm thôi, cẩn thận bước chân.”
Bận việc một lúc, mới chuyển xong.
Mẹ Trầm lại lấy một khay trái cây đặt lên bàn trà, chào hỏi: “Tiểu Đường, cháu ngồi nghỉ một chút, ăn ít hoa quả, dì và Ngọc Đình nói chuyện một lát.”
Đường Tụng gật đầu một cái, ngồi im trên ghế, biểu hiện có hơi khẩn trương.
Cửa phòng ngủ đóng lại.
Sắc mặt mẹ Trầm nghiêm túc: “Sao con không hiểu chuyện như vậy, dẫn bạn trai về mà cũng không biết nói trước một tiếng?”
Trầm Ngọc Đình bất đắc dĩ: “Mẹ, mẹ hiểu lầm rồi, đây là bạn bình thường, không phải bạn trai.”
“Bạn bình thường mà lại dẫn về nhà ngủ?”
“Con… anh ấy…” Trầm Ngọc Đình vốn định nói hoàn cảnh của Đường Tụng, nhưng lại sợ mẹ mình rêu rao bậy bạ, làm tổn thương lòng tự ái của người ta.
Mẹ Trầm hơi thả lỏng, cười nói: “Mẹ cũng không nói là không đồng ý, con khẩn trương cái gì. Mẹ thấy tên nhóc này rất tốt, thân thể khỏe mạnh, làm người cũng thành thật. Hay là con nói cho mẹ nghe xem, hai đứa quen nhau ở đâu? Điều kiện gia đình thế nào?”
“Mẹ! Đã nói không phải rồi mà! Bọn con không có quan hệ đó, chỉ là bạn bè đến ở tạm vài ngày thôi.” Trầm Ngọc Đình thở phì phò.
Mẹ Trầm lắc lắc đầu nói: “Được rồi, con nói không phải thì không phải đi! Mẹ đi chuẩn bị cơm tối, con đi chiêu đãi Tiểu Đường đi.”
Trầm Ngọc Đình đỏ mặt nói: “Vâng được rồi!”
…
Cơm tối rất phong phú.
Một bàn đầy thức ăn.
Để cho Đường Tụng có chút được yêu mà sợ, nhưng hắn chỉ biết cắm đầu ăn cơm, rất ít khi mở miệng.
Sợ không cẩn thận sẽ phá hủy hình tượng.
Mẹ Trầm nói rất nhiều, nói gần nói xa đều đang dò hỏi tình hình của Đường Tụng.
Nhưng đều bị Trầm Ngọc Đình đánh gãy.
Vội vàng ăn tối xong, Đường Tụng cầm hành lý của mình, dọn vào trong một gian phòng ngủ.
Nằm trên giường, nhịn không được mà thở phào một hơi.
Duy trì hình tượng cũng rất mệt, vẫn là nhanh chóng hoàn thành 10 bức tranh đi.
Lấy điện thoại Mate 20 của mình ra, xem tin nhắn chưa đọc.
Phần lớn là của Trương Linh Linh.
Có thể thấy nàng rất kích động.
Đường Tụng cười trả lời các nàng, tán gẫu trên wechat thì không cần quan tâm đến hình tượng.
Đặc biệt là khi nói chuyện với Lỵ Lỵ, hoàn toàn là trẻ em cấm nhìn.
Cảm giác bực bội cũng tiêu tan đi nhiều.
Cốc cốc cốc… tiếng gõ cửa vang lên.
Đường Tụng cất điện thoại, nhỏ giọng nói: “Mời vào.”
Két… cửa mở ra, Trầm Ngọc Đình cầm dép đi vào: “Đây là dép mới, chưa ai đi, anh thử xem có vừa không.”
“Cảm ơn.” Đường Tụng vội vàng đưa tay nhận lấy.
Trầm Ngọc Đình ngồi xuống ghế bên cạnh, lấy điện thoại ra thao tác, cười nói: “Tôi chuyển cho anh 200, xem như là chi phí xăng xe, hơn nữa anh còn giúp tôi rất nhiều, rất cảm ơn.”
Đường Tụng nhìn nhìn, lại chuyển tiền về: “Không cần, tôi cũng không nói là sẽ nhận tiền mà.”
Nhìn thấy thái độ kiên quyết của hắn, Trầm Ngọc Đình chỉ gật đầu một cái, không nói gì nữa.
Phòng ngủ không rộng lớn, nội thất và trang trí cũng rất đơn giản.
Một nam một nữ yên lặng, đánh giá lẫn nhau.
Bầu không khí trở nên hơi ái muội.
Ánh mắt Trầm Ngọc Đình hơi tránh né: “Anh muốn đi vẽ tranh đúng không? Hay là tôi giới thiệu cho anh về phong cảnh của thành phố Ô Sơn nhé?”
Đường Tụng gật đầu một cái, nói nhỏ: “Ừm, đã làm phiền rồi.”
“Không cần khách khí như vậy.” Trầm Ngọc Đình đặt hai tay lên đùi, mười ngón tay nắm chặt: “Cách đây không xa có một nơi rất nổi tiếng, bờ biển hoàng kim! Đất cát màu vàng như vàng thật, đặc biệt là khi mặt trời mọc, cực kỳ xinh đẹp. Đi tiếp lên phía bắc thì có…”
Trầm Ngọc Đình sống ở Ô Sơn hơn 20 năm, rất hiểu về nơi này.
Một hơi giới thiệu hơn 10 địa điểm, có bờ biển, có núi, có hồ, có công viên.
Đường Tụng lấy điện thoại ra, nghiêm túc ghi lại những tin tức này.
Trong lúc nói chuyện, Trầm Ngọc Đình thỉnh thoảng cũng hỏi về vài phần đề liên quan đến hội họa.
Đường Tụng cũng nghiêm túc và tỉ mỉ trả lời.
Dần dần, hai người càng nói càng hòa hợp.
Đường Tụng nhìn bầu không khí khá ổn, hơi do dự hỏi: “Ô Sơn có rất nhiều nơi thú vị, vậy… hai ngày này cô có rảnh không?”
Trầm Ngọc Đình tựa như hiểu ra gì đó, ấp úng nói: “Đại khái… là có đi…”
Đường Tụng cúi đầu, giống như đang lẩm bẩm: “Cô vừa nói, mặt trời mọc ở bờ biển hoàng kim rất đẹp.”
“Ừm.”
“Nai con ở vườn hươu rất đáng yêu.”
“Ừm.”
“Thư viện cô độc trên bờ cát rất lãng mạn.”
“Ừm.”
Sắc mặt Trầm Ngọc Đình càng ngày càng đỏ, mơ hồ còn cảm thấy bầu không khí khá ái muội.
Đúng lúc này.
Cốc cốc cốc… tiếng gõ cửa lại vang lên.
Trầm Ngọc Đình giật mình, vội vàng đứng dậy, ánh mắt hơi hoảng loạn.
“Ngọc Đình, mẹ có chuyện muốn nói với con.” Giọng nói của mẹ Trầm hơi nghiêm túc.
“Vậy… tôi đi trước, bye bye.” Trầm Ngọc Đình vẫy tay với Đường Tụng, rồi vội vàng đi ra ngoài.
Xuống tầng một, mẹ liền kéo tay nàng, nghiêm mặt nói: “Đầu tiên phải nói trước, hai đứa tuyệt đối không thể ngủ cùng phòng! Tại Yến Thành thì cha mẹ không quản được, nhưng trở về nhà thì không được!”
Trầm Ngọc Đình xấu hổ đỏ mặt, vội vàng nói: “Mẹ, bọn con chỉ nói chuyện thôi, bọn con không có quan hệ đó thật mà.”
“Tối nay mẹ ngủ với con!” Mẹ Trầm rất dứt khoát.
Trầm Ngọc Đình dậm chân, quay người trở về phòng, chui đầu vào trong chăn.
Nàng cảm giác trái tim mình đập rất nhanh.
Có lẽ, đại khái, có thể là mình có chút hảo cảm với Đường Tụng thật.
…
5 giờ sáng, Đường Tụng ngồi dậy từ trên giường.
Hít thở bầu không khí thoải mái, cảm thấy tinh thần sung mãn.
Màn sáng hiện ra trước mắt.
Màn thứ tư.
“Ngày 6 tháng 10 năm 2022, hành trình Ô Sơn chính thức bắt đầu.”
“Dưới sự chỉ dẫn của Trầm Ngọc Đình, bạn du lãm rất nhiều phong cảnh xinh đẹp.”
“Bạn có rất nhiều linh cảm, hoàn thành nhiều bức tranh ẩn chứa tình cảm dạt dào.”
Nhìn thấy nhắc nhở, Đường Tụng nhếch miệng cười, cũng hiểu ra gì đó.
Đánh răng rửa mặt, cầm một kiện áo khoác dày.
Đeo kính, đội mũ, cõng ba lô vẽ.
Đi xuống dưới nhà.
Đến tầng 1, liền nhìn thấy Trầm Ngọc Đình ngồi trên ghế salon, nàng đã ăn mặc chỉnh tề.
Nàng đứng lên, đi về phía cửa: “Mặt trời mọc ở bờ biển hoàng kim rất đẹp, rất lâu rồi không xem, hôm nay đúng lúc là một ngày nắng.”