Hơn 5 giờ sáng, sắc trời vẫn mờ mịt.
Tia sáng yếu ớt khiến hai người miễn cưỡng nhìn thấy nhau.
Đi ra khỏi cổng nhà, Trầm Ngọc Đình ung dung hơn rất nhiều, bước chân trở nên nhẹ nhàng vui sướng hơn.
Đến khi leo lên chiếc xe quen thuộc kia, nụ cười quen thuộc rốt cuộc cũng xuất hiện trên mặt nàng.
Hai người ăn ý cười một tiếng.
Nàng vỗ tay một cái: “Xuất phát thôi!”
Đường Tụng đạp chân ga, chiếc xe lăn bánh.
Đèn pha chiếu sáng con đường phía trước.
Ánh nắng nhạt đâm thủng bóng bối.
Kèm theo tiếng sóng biển ‘ầm ầm’, ánh mặt trời đỏ rực từ từ nhảy ra khỏi mặt nước.
Hòa quang lóa mắt xé rách vạn dặm không gian, chiếu sáng toàn bộ thế giới mờm ịt.
Trong phút chốc, trời nước một màu, tựa như một khối.
Đường Tụng ngồi trên bờ cát, cánh tay vẫn chưa từng dừng lại.
Trầm Ngọc Đình yên tĩnh đứng sau lưng hắn, khoác áo khoác của Đường Tụng, nội tâm ấm áp dễ chịu.
Kèm theo âm thanh lãng mạn của sóng gió, giẫm lên hạt cát xốp.
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc và tập trung của Đường Tụng, cảm nhận hơi thở nghệ thuật trên người hắn.
Nàng có chút say mê.
…
Trong 4 ngày tiếp theo.
Hai người lái xe đi khắp nơi trong thành phố Ô Sơn.
Trầm Ngọc Đình không hề kém hơn hướng dẫn viên du lịch chuyên nghiệp, giới thiệu rất nhiều cảnh đẹp, thời gian và phong cảnh đều cực tốt.
Trong lúc đó cũng kích phát mấy nhiệm vụ.
Đường Tụng dựa theo nhiệm vụ dẫn đạo, duy trì tiến độ phó bản.
Trên giấy vẽ của hắn, cũng xuất hiện một vài bức tranh rung động lòng người.
Sau khi sáng tác xong, Đường Tụng cũng tập trung vào cuộc du lịch này.
Hưởng thụ niềm vui của thành phố biển Ô Sơn này.
Hắn ghi lại những phong cảnh hoặc là vĩ đại, hoặc là quyến rũ, hoặc là thanh tịnh và xinh đẹp, hoặc là chật chội vào trong từng bức tranh của mình.
…
Cốc cốc cốc… tiếng gõ cửa vang lên.
Đường Tụng đang trả lời email của công ty liền khép máy tính lại, đứng lên.
Ngoài cửa, Trầm Ngọc Đình mặc quần thường áo len, tươi cười tại đó.
Bộ ngực cao ngất, bắp đùi thẳng tắp như ẩn như hiện.
Đối với kẻ đã lâu không ăn thịt như Đường Tụng mà nói, quả thực là có chút không chịu nổi.
“Hello, không quấy rầy anh chứ?” Nàng hơi nghiêng người, giọng nói nhẹ nhàng êm ái.
“Đương nhiên là không, mời vào.” Đường Tụng cười nói.
Nghe vậy, Trầm Ngọc Đình vui sướng bước vào phòng.
Trải qua mấy ngày chung sống, quan hệ của hai người càng ngày càng hòa hợp.
Vì hình tượng nên Đường Tụng cũng không chủ động tiến thêm một bước.
Giữa hai người bọn họ, vẫn chỉ là bạn bè.
Yên tĩnh trong chốc lát, ánh mắt giao hội lẫn nhau, Trầm Ngọc Đình đột nhiên hỏi: “Anh sắp rời khỏi Ô Sơn rồi sao?”
Đường Tụng suy nghĩ một chút, nói thật: “Còn thiếu một bức tranh cuối cùng, chắc ngày mai là sẽ hoàn thành.”
Trầm Ngọc Đình cắn đôi môi hồng nhuận: “Ngày mai tôi sẽ đi phỏng vấn, anh cảm thấy tôi có thể thành công không?”
“Không biết.” Dù sao cũng là nhân tài mình tự chọn, Đường Tụng sẽ không để nàng làm nhân viên quèn ở đây.
Trầm Ngọc Đình tiến lên một bước, nhìn thẳng vào đôi mắt hắn: “Vậy nếu tôi trở về Yến Thành, lại không tìm được công việc thích hợp thì làm sao bây giờ?”
“Còn tôi mà.” Đường Tụng nói rất bình tĩnh và thành khẩn.
Trầm Ngọc Đình hơi run lên, đôi mắt sáng lấp lánh.
Nàng hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại.
Một lúc nàng, nàng nháy mắt một cái, cười nói: “Tối mai chúng ta đi ăn một bữa ngon đi? Tôi cũng muốn đi gặp vài người bạn cũ, đã trở về mấy hôm rồi mà chưa gặp mặt bọn họ. Hơn nữa, trước khi anh rời đi, tôi muốn giới thiệu anh với bọn họ.”
“Được.” Đường Tụng gật đầu đáp ứng.
Ngày mai phó bản sẽ hoàn thành, có thể đi chúc mừng một phen.
“Vậy thì một lời đã định! Đầu đất.” Nói xong, Trầm Ngọc Đình lại cười ha ha rời đi.
Đường Tụng bất đắc dĩ mà lắc đầu, mấy ngày nay, hắn đã có thêm một ngoại hiệu.
Nhưng cái này cũng không có vấn đề, chờ phó bản kết thúc, mình tuyệt đối sẽ làm cho nàng vừa khóc vừa thu hồi cái ngoại hiệu này.
Đường Tụng nhìn cửa phòng đóng chặt, nhất thời hơi thất thần.
Thời gian trôi qua nhanh thật, chỉ chớp mà đã rời khởi Yến Thành 5 ngày rồi.
Nhiệm vụ này, cũng coi như là một lần thả lỏng hiếm thấy.
Từ khi có hệ thống đến nay, tiết tấu sinh hoạt cũng không còn như xưa.
…
Ngày 10 tháng 10 năm 2022.
Đường Tụng lái xe đến một công viên nổi tiếng ở thành phố Ô Sơn.
Hắn muốn lên núi, cao hơn mặt biển hơn ngàn mét.
Lái xe gần 2 tiếng, rốt cuộc cũng đến nơi.
Bỏ 70 đồng mua vé vào cửa.
Hắn cõng ba lô vẽ, bắt đầu hành trình leo núi.
Dọc theo đường đi, thỉnh thoảng sẽ dừng lại để thưởng thức phong cảnh, lấy điện thoại ra chụp mấy tấm ảnh.
Đến khi hắn đứng trong đình trên đỉnh núi, thì chỉ cảm thấy lòng dạ phóng khoáng.
Phía dưới là dãy núi liên miên bất tuyệt, cây cối xanh um.
Phía trên là trời xanh mây trắng, thời tiết trong lành cuối thu.
Phương xa là thành phố lúc ẩn lúc hiện trong sương.
Thưởng thức cảnh đẹp một lúc, lại chụp vài tấm ảnh.
Lúc này Đường Tụng mới cảm thấy mỹ mãn mà đi xuống núi.
Liên quan đến bức tranh cuối cùng, Đường Tụng đã có ý nghĩ.
Hắn leo núi, chẳng qua là cảm thấy hứng thú mà thôi.
Thời đại học chỉ biết cắm đầu chơi game, sau khi tốt nghiệp lại lao vào công tác.
Đến giờ hắn vẫn chưa từng thả lỏng như bây giờ.
Trên một khối đất bằng an tĩnh giữa sườn núi.
Đường Tụng ngồi trên một tảng đá xanh, đôi mặt với rừng phong đỏ rực, lại hít sâu một hơi.
Bắt đầu nghiêm túc vẽ tranh.
Trong đầu hắn nhớ lại một màn hắn và Trầm Ngọc Đình vừa tới Ô Sơn.
Nàng thò đầu ra khỏi cửa sổ xe, chỉ ra mặt biển phía xa xa.
Hắn nhìn theo, thấy được sắc mặt của nàng tương đồng với ánh chiều tà của mặt trời lặn.
Nơi đó cũng là nơi bức tranh đầu tiên của hắn sinh ra.
Lúc này lại dùng cảnh tượng của nàng để kết thúc, cũng coi như là có đầu có đuôi.
Bức tranh này hắn vẽ rất cẩn thận, thỉnh thoảng lại hoán đổi kỹ xảo và bút vẽ.
Không biết qua bao lâu.
Chờ hắn thả bút xuống, màn sáng quen thuộc đã xuất hiện.
“Đang đánh giá phó bản…”
“Đánh giá hình tượng: B.”
“Đánh giá tác phẩm: SS."
“Đánh giá nhiệm vụ: A.”
“Đánh giá tổng hợp của bạn là A.”
Đường Tụng hơi thất vọng, hiện thực quả nhiên là khó khăn hơn trong game.
Trong game, chỉ cần nghiêm túc làm nhiệm vụ, cơ bản đều được điểm S trở lên.
Trong thực tế, khó nhất là duy trì hình tượng.
Phương diện này đúng là hắn làm chưa tốt.
Cũng may là 10 bức tranh đều rất ok, mỗi một bức đều chất chứa tình cảm, tuyệt đối là tinh phẩm.
Khiến cho đánh giá tổng hợp lên được A.
“Keng, phó bản đã hoàn thành, đang kết toán phần thưởng…”
“Bạn nhận được trí lực +3.”
“Bạn nhận được ‘sách kỹ năng đàn guitar’.”
“Bạn nhận được ‘Bentley Continental GTC x1’.”
“Bạn nhận được đạo cụ ‘Bản thảo của Ngô Khác Chi’.”
Sách kỹ năng đàn guitar: Sau khi sử dụng sẽ nhận được kinh nghiệm trình diễn đàn guitar phong phú…
Bentley Continental GTC x1: Xe thể thao mui trần giá 4 triệu, 2 cửa 4 chỗ… Mời đến chi nhánh của công ty an ninh Thịnh Đường tại Ô Sơn để nhận.
Chú thích: Chiếc xe này đã mua từ năm trước, đã lắp biển Đế Đô, xin yên tâm sử dụng.
Bản thảo của Ngô Khác Chi: Viết giới thiệu tóm tắt của hạng mục đầu tư mà bạn cần điều tra lên đó, có thể phán đoán ra đại khái tỉ lệ hồi báo của hạng mục này, độ bền 2/2.
Chú thích: Có thể viết cả 2 mặt, cho nên bạn có 2 cơ hội, cái này rất hợp lý.