Thần Hào: Ta Thừa Kế Tài Sản Trong Game (Dịch)

Chương 234 - Chương 234: Đường Hồ Lô

Chương 234: Đường Hồ Lô Chương 234: Đường Hồ Lô

Thành phố Ô Sơn.

Đường Tụng điều khiển chiếc Bentley đi dọc bờ biển.

Âm hưởng cao cấp của Naim đang phát nhạc, âm thanh thuần túy mà trầm ổn.

Tốc độ xe cũng không nhanh, tay cầm vô lăng hơi rung động theo tiếng nhạc.

Nhìn đường quốc lộ thẳng tắp và sạch sẽ, trời xanh mây trắng tinh khiết.

Cảm nhận nắng ấm ngày thu, gió biển hiu hiu.

Sau khi trải nghiệm xong, Đường Tụng đi theo bản đồ chỉ dẫn đến một trung tâm thương mại.

Trước tiên mua 2 bộ âu phục nhãn nhã và giày da.

Sau đó lại mua chút quà cho Trầm Ngọc Đình và cha mẹ nàng.

Bỏ đồ vào sau cốp.

Ngồi lên xe, nhìn đồng hồ, vừa vặn 3 giờ đúng.

Còn rất sớm.

Bởi vì bạn của Trầm Ngọc Đình đều đang đi làm, cho nên cuộc liên hoan này được tổ chức vào khoảng 7 giờ tối.

Đường Tụng suy nghĩ một chút, vẫn quyết định thả lỏng và thay quần áo khác.

Mấy ngày nay du lịch tuy vui vẻ, nhưng bảo trì hình tượng cũng rất mệt.

Lái xe đến một câu lạc bộ suối nước nóng có đánh giá không tệ, Đường Tụng trực tiếp chọn combo đắt nhất.

Hắn có hơi nhớ lần làm spa ở khách sạn Vân Thủy Hội.

Nằm trong gian phòng đơn xa hoa, ngửi mùi thơm thanh nhã, hưởng thụ cô gái xinh đẹp mát xa.

Một loại cảm giác thư thích phát ra từ linh hồn.

Đường Tụng nhắm mắt lại, hoàn toàn không suy nghĩ gì cả.

Qua một lúc lâu, Đường Tụng đứng dậy, bẻ bẻ cổ, thoải mái đến mức rên rỉ.

Từ chối khéo thỉnh cầu kết bạn wechat của cô gái.

Đường Tụng thản nhiên trở về phòng của mình.

Lấy bộ âu phục màu xám đậm với vừa mua, bắt đầu mặc quần áo.

Soi gương một cái.

Sau khi tháo kính, đôi mắt lại sáng ngời và có thần.

Tinh… âm báo wechat vang lên.

Trầm Ngọc Đình: Đường Hồ Lô, vẽ xong chưa? Tôi chia sẻ địa chỉ cho anh, anh trực tiếp lái xe qua là được.”

Đúng! Gọi đầu đất còn chưa xong, giờ còn thêm cái Đường Hồ Lô!

Đường Tụng nhếch miệng cười, trả lời: “Sau khi gặp mặt sẽ có quà nha! Nhớ mặc đẹp một chút, lại trang điểm đi.”

Trầm Ngọc Đình phỏng vấn xong thì trực tiếp về nhà.

Mẹ Trầm sốt ruột cả ngày, vội vàng hỏi: “Ngọc Đình, phỏng vấn thế nào? Có hi vọng không?”

Trầm Ngọc Đình rất yên lặng, đầu tiên là cầm ly nước lên uống một hớp, không nhanh không chậm nói: “Phỏng vấn cơ bản là đi ngang qua thôi, xét đến cùng vẫn phải xem quan hệ.”

Mẹ Trẫm thở dài: “Chính là không biết quan hệ của cô con có cứng không?”

Trầm Ngọc Đình không để ý: “Dù sao cũng chỉ là một nhân viên quèn thôi, ngoại trừ ổn định ra thì cũng không có gì khác, cả đời này cũng không kiếm được bao nhiêu tiền.”

“Con còn muốn kiếm nhiều tiền? Con học ở Yến Thành bốn năm, học xong còn không phải không có việc làm.” Nhắc đến chuyện này, mẹ Trầm lại giận.

Vốn đã tìm được việc rồi, nói từ chức liền từ chức, thi nghiên cứu sinh cũng không biết có thể đỗ hay không.

“Con đi thu dọn, tối nay đi liên hoan với bạn.” Trầm Ngọc Đình không muốn dây dưa chuyện này, vội vàng chạy vào phòng của mình.

“Haiz, con gái ông không để người ta bớt lo gì cả.” Nhìn bóng lưng của nàng, mẹ Trầm thở dài, phát sầu vì tương lai của con gái.

Trở về phòng, Trầm Ngọc Đình lập tức gửi tin nhắn cho Đường Tụng, nói đối phương trực tiếp đi qua là được.

Dù sao hắn cũng chưa trở về.

Tinh…

Đường Tụng: “Sau khi gặp mặt sẽ có quà…”

Nhìn thấy tin nhắn này, Trầm Ngọc Đình bật cười một tiếng.

Nằm lăn lộn trên giường.

Đầu đất cũng biết tặng quà sao?

Nàng cười toét miệng trả lời: “Rốt cuộc là quà gì???”

Lần này, chờ một lúc lâu mà vẫn không nhận được câu trả lời.

Làm nội tâm nàng hơi ngứa ngáy.

6 giờ tối.

Trầm Ngọc Đình trang điểm xinh đẹp, lại xịt chút nước hoa.

Ngũ quan thanh tú hợp với làn da nhẵn nhụi, ôn nhu lại tịnh lệ.

Gương mặt có chút thịt, nhìn qua rất đáng yêu.

Quần jean ống thẳng lại xẻ tà, giày trắng nhỏ, áo cao cổ, bên ngoài là áo khoác màu xám.

Đứng trước gương.

Có vẻ cao gầy, tri thức lại thời thượng, rất có cảm giác.

“Là Đường Tụng nói mình mặc đẹp chút…”

“Hi vọng Đường Hồ Lô sẽ không sững sờ.”

Giống như nghĩ đến dáng vẻ sững sờ của Đường Hồ Lô, Trầm Ngọc Đình lại bật cười.

Cốc cốc cốc…

Tiếng gõ cửa vang lên.

Mẹ Trầm tươi cười nói: “Ngọc Đình, Trạch Hạo đến nhà chúng ta đón con này.”

Sau lưng bà là một thanh niên cao to, tướng mạo hiền lành và ấm áp.

Trầm Ngọc Đình có hơi ngạc nhiên, hỏi: “Trương Trạch Hạo, sau cậu không nói tiếng nào đã chạy đến nhà tôi?”

Trương Trạch Hạo nhìn vị bạn học cũ đã lâu không gặp, ánh mắt có chút bất ngờ, cười nói: “Sợ cậu không tiện đón xe, vì cậu, tôi còn cố tình xin về sớm một tiếng đấy.”

“Được rồi, làm phiền rồi.” Biểu cảm của Trầm Ngọc Đình có chút không vui: “Vậy… tôi còn dọn dẹp một chút, cậu ra phòng khách chờ một lát.”

“Được, không vội.”

Đến khi Trương Trạch Hạo rời đi.

Mẹ Trầm đóng cửa phòng, nhỏ giọng: “Con gái, con và Trương Trạch Hạo có gì không?”

Nghe vậy, Trầm Ngọc Đình liếc mắt nhìn mẹ mình: “Ngươi ta đi du học 4 năm mới về, con và cậu ta không liên lạc từ rất lâu rồi.”

Mẹ Trầm thành khẩn nói: “Con và Trạch Hạo có quan hệ rất tốt hồi cấp ba đúng không? Nếu Trạch Hạo không đi du học, nói không chừng hai đứa đã…”

Trầm Ngọc Đình vội vàng ngắt lời mẹ: “Mẹ! Mẹ đừng nói linh tinh, bọn con chưa từng có chuyện gì, cùng lắm cũng chỉ là bạn tốt thời cấp ba thôi. Lần này có rất nhiều bạn cũ, chứ không phải chỉ có 2 người, mẹ đừng suy nghĩ lung tung được chứ?”

“Dù sao con cũng suy nghĩ kỹ đi.” Mẹ Trầm xoa đầu con gái: “Mẹ vừa hỏi rồi, bây giờ người ta đang làm trong công ty top 500, hơn nữa gia đình còn…”

Nghe vậy, Trầm Ngọc Đình vội vàng đẩy mẹ ra ngoài: “Mẹ, con không muốn nói những chuyện này, mẹ đi ra ngoài đi, con đang bận.”

“Được rồi, vậy con nhanh lên, đừng để người ta chờ lâu.” Mẹ Trầm cũng không nói gì nữa, nhẹ nhàng đóng cửa phòng.

Trong phòng khách, Trương Trạch Hạo mặc âu phục phẳng phiu, ngồi ngay ngắn tại đó, trò chuyện với cha Trầm.

Trên bàn là quà tặng của hắn, có rượu thuốc lá và một số sản phẩm y tế.

Mẹ Trầm ngồi xuống bên cạnh, nói gần nói xa đều là hỏi thăm tình hình của hắn.

Nghe thấy đối phương đã mua nhà mua xe riêng.

Nụ cười trên mặt mẹ Trầm càng nóng bỏng hơn.

Thành thục chững chạc, sự nghiệp thành công, Trương Trạch Hạo so với Tiểu Đường, đúng là ưu tú hơn rất nhiều.

Hơn nữa, Ngọc Đình cũng nói hai người không phải người yêu rồi đúng không?

Nếu như vậy…

Một lát sau, Trầm Ngọc Đình xách một chiếc túi màu nâu đi ra.

Trương Trạch Hạo vội vàng đứng lên: “Cô chú, cháu và Ngọc Đình đi trước, chờ có thời gian cháu lại đến thăm cô chú. Sau này cháu sẽ công tác ở Ô Sơn, chúng ta có thể qua lại thường xuyên hơn.”

“Được, được, hai đứa đi đi, đúng rồi, thuộc lá và rượu cũng cầm đi, lát nữa mấy đứa sẽ dùng đến.”

“Cháu vẫn còn, chú giữ lại dùng đi.”

Trầm Ngọc Đình không để ý đến những lời khách sáo này, bước nhanh ra ngoài cửa.

Trương Trạch Hạo theo sát phí sau, móc chìa khóa ra ấn một cái.

Ngoài cửa, chiếc BMW màu đen sáng đèn lên, rất bắt mắt.

Ngồi lên xe, Trương Trạch Hạo mở cửa sổ, vẫy tay chào: “Cô chú, hai người vào nhà đi, bên ngoài lạnh lắm.”

“Đi chậm một chút.” Mẹ Trầm cha Trầm cười đáp lại.

Trầm Ngọc Đình rất không thoải mái, cha mẹ cũng không để ý Đường Tụng như vậy.

Nàng lấy điện thoại ra, gửi tin cho hắn: “Đường Hồ Lô, tôi ngồi xe của một người bạn nam qua đó, anh sẽ không giận chứ?”

“Nếu anh không thoải mái, lát nữa gặp mặt, tôi để anh đánh một trận là được.”

Bình Luận (0)
Comment