“Ngọc Đình?”
“Ừm!”
“Sao tôi thấy cậu yên tĩnh hơn trước rất nhiều? Lúc cấp ba, mỗi lần tan học đều sẽ nghe thấy tiếng cười của cậu, lúc đó chúng ta thường xuyên chơi với nhau, cậu còn nhớ không?”
Trầm Ngọc Đình cầm điện thoại, chờ Đường Tụng trả lời, thuận miệng nói: “Có lẽ là trưởng thành đi.”
“Cũng đúng, chúng ta đều lớn rồi, thật ra tôi cũng thay đổi rất nhiều.” Trương Trạch Hạo mở miệng cười, nghiêng đầu nhìn nàng: “Cậu xinh đẹp hơn trước, thành thục hơn, hôm nay trang điểm rất đẹp.”
“Cảm ơn.” Trầm Ngọc Đình nhắm mắt lại, nhỏ giọng nói: “Hôm nay phỏng vấn hơi mệt, tôi chợp mắt một chút, đến nơi thì gọi tôi ha.”
Trương Trạch Hạo ngẩn người, cũng hiểu ý ngầm, đây là không muốn nói chuyện với mình?
Trong ký ức, Trầm Ngọc Đình không phải như vậy.
Thời cấp ba, quan hệ của 2 người rất không tệ.
Nếu không phải hắn đi du học, có lẽ hai người đã là người yêu.
Nhìn thấy Trầm Ngọc Đình nhắm mắt lại, hắn há miệng, nhưng không nói được gì.
Có lẽ là lâu rồi không gặp, nàng thấy hơi ngại đi.
…
Sơn Hải Đoàn là một nhà hàng bao gồm ăn chơi và âm nhạc.
Nó nằm sát biển, phong cảnh cực đẹp.
Nội bộ trang trí xa hoa cao cấp, bầu không khí tầng 1 hơi tương tự với quán bar.
Có thể vừa uống rượu ăn cơm, vừa nghe nhạc, hiện trường còn có những điệu nhảy nóng bỏng.
Tầng 2 là phòng riêng, vừa có thể hát karaoke, ăn nướng, ăn lẩu, là nơi rất tốt để liên hoan.
Mới vào cửa chính, tầng một có rất nhiều người, không khí rất náo nhiệt và ầm ĩ.
Mùi thơm của thịt nướng và âm nhạc tản trong không khí.
Trầm Ngọc Đình vui vẻ đánh giá chung quanh.
Trương Trạch Hạo vừa đi vừa giới thiệu hoàn cảnh và các món đặc sắc của cửa hàng này.
Hiển nhiên là hắn đã ôn bài trước khi đến.
Kéo cánh cửa phòng riêng, ánh đèn mộng ảo, nội thất trang trí đặc sắc, khiến người sáng mắt.
Đây là một phòng riêng có chủ đề thịt nướng, vừa có thể ăn nướng, vừa có thể hát hò, vừa có thể chơi game, có vẻ rất cao cấp.
“Trạch Hạo, Ngọc Đình, rốt cuộc hai người cũng đến.”
“Ngọc Đình, đã lâu không gặp! Cậu vẫn xinh đẹp như vậy.”
“Đình Đình bảo bối, ôm một cái.”
Trầm Ngọc Đình lộ ra nụ cười vui vẻ, nàng rất vui khi gặp lại đám bạn cũ.
Tiến lên ôm hai nữ sinh, điềm nhiên nói: “Thục Yến, Phỉ Phỉ, lâu rồi không gặp.”
Lại quay sang nói với 2 nam sinh bên cạnh: “Lưu Chí Dũng, Thạch Phong, ha ha, hai người lại béo hơn rồi.”
Tiếp đó, liền chú ý đến một khuôn mặt xa lạ.
Nàng nháy mắt với Lý Thục Yến, hỏi: “Vị này chính là bạn trai cậu nhỉ?”
“Ha ha, đúng, đây là Đổng Kiến Sơn, mới xác định quan hệ từ tháng trước.” Lý Thục Yến có hơi tự hào: “Anh ấy có chút năng lực ở Ô Sơn này, làm kinh doanh. Nếu mọi người có vấn đề gì khó giải quyết, thì có thể liên hệ anh ấy, chờ lát nữa tôi sẽ kéo anh ấy vào trong nhóm chat.”
“Xin chào, tôi là Đổng Kiến Sơn!” Người đàn ông đứng dậy.
Khoảng 30 tuổi, tướng mạo bình thường, khá cao to.
Ánh mắt của hắn nhìn vào vị mỹ nữ vừa đến, còn đưa tay ra.
Trầm Ngọc Đình quả thực rất đẹp.
Dáng người cao ngất, là một mỹ nữ điển hình.
Hai cô gái ở đây, kém nàng rất nhiều.
Nàng vừa xuất hiện, mấy nam sinh ở đây không khỏi tập trung ánh mắt lên người nàng.
Tất cả đều có chút nóng bỏng.
Trầm Ngọc Đình không có thói quen bắt tay với người khác giới, đang định từ chối.
Trương Trạch Hạo đã giành trước một bước, tiến lên nắm tay Đổng Kiến Sơn.
Cố gắng đứng thẳng, nở nụ cười tự tin: “Xin chào, tôi là Trương Trạch Hạo, là bạn của Thục Yến, bạn thân.”
Trong mắt hai người có chút đối chọi gay gắt.
Đổng Kiến Sơn nhìn Trương Trạch Hạo đầy thâm ý, buông tay ra và không nói gì nữa.
Trầm Ngọc Đình cười nói: “Thục Yến, không ngờ cậu tìm được một người bạn trai lợi hại như vậy, chúc mừng chúc mừng.”
Lý Thục Yến ôm cánh tay Đổng Kiến Sơn, liếc nhìn Trương Trạch Hạo, lại che miệng cười khẽ: “Vị bên cạnh cậu cũng không kém nha.”
Trầm Ngọc Đình vội vàng xua tay: “Đừng đừng, đừng đùa như vậy.”
Hầu Phỉ Phỉ thấy bầu không khí hơi lạ, vội vàng giảng hòa: “Mọi người ngồi đi, đói chết rồi.”
Tiếp đó, nàng véo má Trầm Ngọc Đình, vui vẻ nói: “Gần 2 năm không gặp, cậu vẫn xinh đẹp như vậy. Cậu thật là tàn nhẫn, tết nhất cũng không về thăm mọi người.”
Nàng và Trầm Ngọc Đình có quan hệ tốt nhất, hồi trước hai người như hình với bóng, lại còn ở cùng một phòng túc xá.
Cơ bản là mỗi ngày đều trò chuyện trên wechat, buổi liên hoan này cũng là nàng đề xuất.
Trầm Ngọc Đình kéo tay nàng, ánh mắt cực kỳ thân thiết: “Còn không phải là vì thi trượt sao, không có mặt mũi trở về nhà, cho nên ở lại Yến Thành làm thêm, kiếm phí sinh hoạt.”
Lưu Chí Dũng liếc nhìn Trương Trạch Hạo vẫn đang đứng, thúc giục: “Trạch Hạo, ông ngồi cạnh Ngọc Đình đi, giúp người ta nướng thịt luôn, đàn ông phải chủ động nha.”
Trương Trạch Hạo đưa mắt nhìn cô gái xinh đẹp bên cạnh, cười nói: “Phải xem Ngọc Đình có nguyện ý hay không.”
“Chuyện này… lát nữa còn có một người bạn muốn đến, lại không quen ai, nên để bạn mình ngồi cạnh mình đi.” Trầm Ngọc Đình lộ ra vẻ ngượng ngùng.
“Là trai hay gái?” Hầu Phỉ Phỉ hỏi điểm mấu chốt nhất.
“Là trai.” Trầm Ngọc Đình nháy mắt với bạn thân của mình.
“A…” Nụ cười trên mặt Trương Trạch Hạo chợt cứng lại.
Sắc mặt trở nên rất phức tạp.
Thạch Phong thấy Trương Trạch Hạo vẫn đứng tại chỗ, cười nói: “Trạch Hạo, qua đây ngồi với bọn tôi, chúng ta uống vài chén.”
Trương Trạch Hạo ngồi xuống cạnh Thạch Phong, miễn cường cười một tiếng.
Hầu Phỉ Phỉ nắm tay bạn tốt, nghiêm túc nói: “Thành thật khai báo! Có bạn trai từ bao giờ? Chưa từng thấy cậu nhắc đến, giấu rất sâu nha.”
“Vẫn chưa tính là bạn trai, chỉ là một người bạn có quan hệ rất thân mật thôi.” Trầm Ngọc Đình ngọt ngào nói.
“Ồ!” Lý Thục Yến tiến lên trước, cười hì hì nói: “Chính là đối tượng ái muội rồi.”
Hầu Phỉ Phỉ ôm cánh tay Trầm Ngọc Đình, vội vã hỏi: “Mau nói đi, anh ta là người thế nào, hai người quen nhau ra sao?”
Trầm Ngọc Đình nhớ đến từng hình ảnh khi ở chung với Đường Tụng, không nhịn được mà nở nụ cười hạnh phúc.
“Anh ấy là một người khiêm tốn và cực kỳ tài năng, là một người rất rất rất tốt, cũng rất chân thành, rất đáng tin, mấy ngày nay…”
Trầm Ngọc Đình bắt đầu giới thiệu sơ qua về hành trình của hai người ở Ô Sơn.
Mặt trời mọc, mặt trời lặn, thư viện, bãi biển, hội họa…
Âm thanh của nàng nhẹ nhàng êm ái, lúc nói chuyện vẫn cười rất xinh đẹp.
Ánh mắt của Đổng Kiến Sơn vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Trầm Ngọc Đình.
Thật mẹ nó đẹp, dáng người khỏi bàn.
Trầm Ngọc Đình cởi áo khoác, bộ ngực cao ngất và bờ eo tinh tế đã hiện ra.
Đổng Kiến Sơn không nhịn được mà nuốt nước miếng.
So với vị mỹ nữ này, bạn gái mới Lý Thục Yến thật sự là quá kém, hoàn toàn không cùng đẳng cấp.
Hầu Phỉ Phỉ thúc giục: “Ngọc Đình, mau gọi điện thoại hỏi xem anh ta đi đến đâu rồi, chúng ta chờ đủ người rồi ăn.”
Trầm Ngọc Đình gật đầu một cái, lấy điện thoại ra gọi.
Điện thoại kết nối rất nhanh.
“Alo, Đường Tụng, anh đến đâu rồi?”
“A, được rồi, tôi sẽ xuống dưới đón anh.”
Cúp máy, Trầm Ngọc Đình đứng lên, cười nói: “Sắp đến rồi, tôi xuống đón anh ấy.”
Hầu Phỉ Phỉ mặc áo khoác, tràn đầy phấn khởi nói: “Mình đi cùng cậu, mình rất tò mò với anh chàng này. Lát nữa gặp mặt, mình phải khảo sát một phen, nhìn xem có xứng với Đình Đình nhà chúng ta không.”
Lý Thục Yến cũng ồn ào nói theo: “Đúng đúng, mình cũng muốn đi khảo sát.”
Trầm Ngọc Đình bất đắc dĩ nói: “Hai người đừng làm loạn nữa được không.”
“Được rồi được rồi, đi nhanh đi.”
Hầu Phỉ Phỉ đưa áo khoác cho nàng, kéo nàng ra khỏi phòng.