Thần Hào: Ta Thừa Kế Tài Sản Trong Game (Dịch)

Chương 236 - Chương 236: Chuyển Biến

Chương 236: Chuyển biến Chương 236: Chuyển biến

Nhìn thấy Trầm Ngọc Đình đi ra khỏi cửa phòng.

Trương Trạch Hạo cúi đầu, nội tâm thấy hơi khó chịu.

Hắn tích cực đi tham gia buổi liên hoan này, chính là vì nối lại tiền duyên với người bạn học xinh đẹp ngày xưa.

Ngày tháng thanh xuân rực rỡ đó, khiến cho hắn rất hoài niệm.

Bốn năm ở nước ngoài tuy rất đặc sắc, nhưng mà chơi mệt mỏi, cuối cùng vẫn không nhịn được mà nhớ đến phút giây tươi đẹp ngày xưa.

Lại không ngờ là đối phương đã có người yêu thích.

Thấy một màn này, Đổng Kiến Sơn lại tỏ vẻ buồn cười.

Cầm chén rượu lên nói: “Nào, Tiểu Hạo, anh mời cậu một ly.”

Trương Trạch Hạo có chút không tình nguyện, nhưng vẫn cầm ly lên cụng với Đổng Kiến Sơn.

Chú ý đến ánh mắt buồn cười của Đổng Kiến Sơn, nội tâm lại rất không thoải mái, chỉ nhấp một ngụm nhỏ.

“Nghe nói cậu đi du học về? Bây giờ đang công tác trong công ty top 500?” Thái độ của Đổng Kiến Sơn rất lạnh nhạt, tùy ý mà cao ngạo.

Trương Trạch Hạo gật đầu một cái: “Không biết anh đang làm ở đâu?”

Đổng Kiến Sơn không thèm nhấc mắt lên, khẽ nhấp một ngụm rượu: “Tự mở một công ty vật liệu xây dựng thôi, có một đám anh em đi theo kiếm cơm. Nếu sau này cậu gặp phải chuyện gì, có thể nói với anh. Nể mặt Thục Yến, anh sẽ giúp cậu một tay.”

Trương Trạch Hạo hơi cứng lại, khí thế yếu đi 3 phần, mím môi không nói gì nữa.

Loại địa đầu xà này, có quan hệ rắc rối phức tạp, hơn nữa thủ đoạn rất tàn nhẫn.

Hắn không muốn đắc tội với loại người này.

Nhìn thấy thái độ của Trương Trạch Hạo, Đổng Kiến Sơn bĩu môi một cái, không để vào mắt.

Du học về, làm việc ở công ty lớn… tất cả đều chẳng là gì trong mắt hắn, hắn có rất nhiều biện pháp dạy dỗ những tên như vậy.

Đổng Kiến Sơn đưa tay ôm Lý Thục Yến, cười nói: “Tiểu Hạo, vị bạn học tên Ngọc Đình kia của cậu rất xinh đẹp, nếu cậu không nỗ lực, sẽ bị người cướp mất nha.”

Nói xong còn nhướng mày với Trương Trạch Hạo.

Trương Trạch Hạo đột nhiên siết chặt ly rượu trong tya, ánh mắt có chút sắc bén.

Lý Thục Yến vội vàng đứng lên giảng hòa: “Kiến Sơn, anh nói ít vài câu đi, đây đều là bạn của em.”

Thạch Phong và Lưu Chí Dũng thấy tình hình không đúng.

Liền nhích lại gần Trương Trạch Hạo, nhìn về phía Đổng Kiến Sơn.

Đổng Kiến Sơn lại hoàn toàn không quan tâm, lạnh lùng nói với Trương Trạch Hạo: “Lát nữa anh dạy cậu tán gái.”

Trong lúc nhất thời, bầu không khí trong phòng trở nên ngưng trọng.

Thềm đá ngoài cửa nhà hàng.

Trầm Ngọc Đình nhón chân nhìn về phương xa, chờ đợi chiếc xe quen thuộc kia.

Hầu Phỉ Phỉ vỗ vỗ đầu của nàng, nghiêm túc nói: “Ngọc Đình, nghe cậu nói thì anh ta không có công việc chính thức, có phải là hơi thiếu ổn định không?”

Lúc nãy hơi nhiều người, nàng không muốn làm bạn thân mất mặt, nên vẫn không nói ra.

Trầm Ngọc Đình rất lạc quan, cười nói: “Mình thưởng thức con người anh ấy, anh ấy rất tài năng, chỉ thiếu cơ hội mà thôi. Nếu không được thì sẽ đi bán tranh với anh ấy, anh ấy vẽ, mình gào to. Dù sao mình cũng không marketing, vừa hay có thể giúp anh ấy.”

“Được rồi, cậu nghĩ kỹ là được.” Hầu Phỉ Phỉ không nói gì thêm.

Ông ông ông… Tiếng động cơ từng bước đến gần.

Một chiếc xe thể thao màu trắng dừng lại ở lối vào.

Hầu Phỉ Phỉ vỗ vỗ bạn thân, chua xót nói: “Ô Sơn đúng là không thiếu kẻ có tiền, nhìn chiếc xe kia kìa, Bentley 4 triệu, quá đẹp! Còn cả biển số kia nữa, tràn đầy mùi tiền tài.”

Trầm Ngọc Đình nhìn lướt qua, cũng cảm thấy chiếc xe này rất đẹp, quay đầu cười trêu ghẹo: “Vậy chúc cậu trúng số, đến khi đó hai chúng ta mỗi người một chiếc.”

Vị chị em này của nàng có một sở thích, chính là mua vé số.

Trên cơ bản là mỗi tuần mua vài lần, kiên trì đã vài năm.

Đúng lúc này, nàng cảm thấy Hầu Phỉ Phỉ yên lặng đến khó hiểu.

Vội vàng ân cần hỏi: “Phỉ Phỉ, sao thế?”

Hầu Phỉ Phỉ chỉ bóng người vừa bước xuống xe Bentley, nói: “Mình sai rồi, đó không phải mùi tiền, mà là mùi thơm của người ta, mấu chốt là khí chất còn rất tốt.”

Trầm Ngọc Đình tò mò nhìn sang.

Liền thấy một bóng người cao to đang cúi đầu lấy đồ.

Rất nhanh, thanh niên đóng cốp lại, lộ ra hình dáng.

Hầu Phỉ Phỉ hít thở nặng nề, đưa tay nắm chặt tay của Trầm Ngọc Đình.

Hắn đứng bên cạnh chiếc Bentley, vậy mà còn hấp dẫn hơn cả xe.

Mặc âu phục màu xám, dáng người hoàn hảo.

Tai trái cầm bó hoa hồng, tay phải cầm một khung tranh.

Ngũ quan tuấn mỹ, ánh mắt rực rỡ.

Làn da trắng nõn trơn bóng, sống mũi cao thẳng đâm thẳng vào đáy lòng.

Hầu Phỉ Phỉ liếm môi một cái, thở dài nói: “Thật mẹ nó đẹp trai! Thật mẹ nó có tiền! Dáng người thật mẹ nó đẹp! Không biết đóa hoa kia là tặng cho con bitch nào! Chúc cô ta tối nay mang thai!”

Trầm Ngọc Đình tựa như đã ngẩn người, cũng không mở miệng phụ họa nàng.

Người thanh niên ôm hoa ngẩng đầu lên.

Bốn mắt nhìn nhau.

Hắn đột nhiên nở nụ cười rực rỡ.

Ánh trăng treo cao trên mặt biển, gió mát thổi bên người, tiếng nhạc nhẹ nhàng truyền ra từ nhà hàng.

Cũng không đuổi kịp nụ cười này.

Biểu cảm của Trầm Ngọc Đình có hơi quái dị.

“Đang cười với bọn mình kìa.” Tiếng kêu truyền đến từ bên cạnh.

Trầm Ngọc Đình mím chặt môi, nhìn người thanh niên cách đó không xa.

Gương mặt quen thuộc kia lại có chút xa lạ.

Đường Tụng đúng là rất đẹp trai, nhưng mà tuyệt đối không lóa mắt như vậy.

Hắn luôn đeo kính gọng đen, đội mũ lưỡi trai, luôn cúi đầu yên lặng.

Trên thân luôn mang theo hơi thở nghệ thuật.

Nhưng mà… đây rõ ràng chính là Đường Tụng.

Cộc cộc cộc…

Tiếng giày da gõ lên bậc thang cẩm thạch, ăn khớp với nhịp tim của nàng.

“Đi về phía chúng ta kìa! Lẽ nào muốn tán tỉnh?” Hầu Phỉ Phỉ hít sâu một hơi, rồi nín thở.

Đôi con ngươi trắng đen rõ ràng dưới tóc mái nhìn thằng vào nàng.

Chẳng biết vì sao, trái tim của Trầm Ngọc Đình bắt đầu đập mạnh, trong lúc nhất thời lại thấy luống cuống tay chân.

Sao Đường Hồ Lô lại trở nên khác xưa rồi?

Ánh mắt của Đường Hồ Lô sao lại kỳ quái như thế?

Chiếc xe thể thao kia ở đâu ra?

Sao hôm nay… Đường Hồ Lô lại cuốn hút như vậy?

Mùi thơm của hoa hồng tràn vào chóp mũi.

Thanh niên đứng lại trước mặt nàng, trên mặt mang theo nụ cười mê người.

Đôi mắt đen như mực tựa như có thể chiếu rọi lấy nàng.

Dáng người cao ngất, khí thế, rất có cảm giác áp bách.

Hầu Phỉ Phỉ không tự chủ được mà lùi nửa bước, sắc mặt hồng hào.

Thanh niên đưa khung tranh bên tay phải qua, cười nói: “Đây là món quà đầu tiên.”

Trong khung tranh được lồng kính, là cảnh tượng khi bọn họ vừa đến Ô Sơn.

Có thể thấy nụ cười tươi như hoa của nàng, xinh đẹp rung động lòng người.

Còn có thể thấy mặt trời lặn, mặt biển, và cửa sổ chiếc xe quen thuộc kia.

Trầm Ngọc Đình che miệng, hai mắt đã long lanh như nước.

Nàng đưa tay nhận theo bản năng, ngẩng đầu nhìn về phía đối phương.

Tiếp theo, cằm của nàng bị nâng lên.

Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt Trầm Ngọc Đình hiện ra hơi nước.

“Hôm nay em mặc rất đẹp, tôi rất hài lòng. Mùi nước hoa không hợp với em, quay đầu tôi sẽ tặng em một bộ mới.”

Đường Tụng nhìn gương mặt này, lại cảm thấy rất thỏa mãn.

Mấy ngày gần đây, tuy tiếp xúc rất nhiều, nhưng hắn vẫn không dám nhìn kỹ nàng.

Gương mặt và dáng người giống với thư ký Kim, khiến cho hắn không thể ức chế nỗi rung động trong lòng.

Đương nhiên, hắn cũng rất yêu thích Trầm Ngọc Đình.

Nàng lạc quan, nỗ lực, hiểu chuyện, toàn thân đều là ưu điểm, không phải là đồ thay thế thư ký Kim.

“Đường Hồ Lô…” Lời vừa ra khỏi miệng, Trầm Ngọc Đình đã bị hắn ôm lấy.

Cả người dán lại trên thân hắn.

Hắn ôm rất chặt, tựa như muốn hòa tan vào nhau.

Tiếp theo, miệng của bị chặn lại, còn bị cạy ra.

Cảm nhận được sự điên cuồng của Đường Tụng, Trầm Ngọc Đình lại không có bất kỳ sức phản kháng nào.

Hoàn toàn mất tính tự chủ, chỉ có thể bị động đáp lại.

Đôi tay rong ruổi sau lưng, Trầm Ngọc Đình cảm giác toàn bộ mông eo đều nóng rát.

Qua một lúc lâu, cảm giác Trầm Ngọc Đình hô hấp không thông, Đường Tụng mới thả nàng ra.

Sợi tơ óng ánh tuột xuống từ khóe miệng.

Trầm Ngọc Đình thở hổn hển, tim đập loạn, rái tai nóng bỏng.

Đường Tụng đưa tay ôm eo thon của nàng, nhẹ nhàng nhéo một cái, đưa hoa hồng qua: “Tặng em, thích không?’

Trầm Ngọc Đình đưa tay nhận lấy, ôm cả khung tranh vào ngực, nhẹ nhàng nói: “Thích.”

“Rất ngoan.” Đường Tụng nhếch miệng cười, lại gật đầu với Hầu Phỉ Phỉ: “Xin chào, tôi là Đường Tụng, cô là bạn học của Ngọc Đình đúng không?”

“Chào… xin chào, tôi là Hầu Phỉ Phỉ.” Hầu Phỉ Phỉ vội vàng đáp lại, còn hơi nói lắp.

Trầm Ngọc Đình nhìn bóng người vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mắt, nhẹ nhàng nói: “Đường Hồ Lô, sao anh đột nhiên thay đổi nhiều vậy…”

Lời còn chưa hết, mông đã bị vỗ một cái.

Nàng bĩu môi, giả bộ giận dữ nói: “Anh còn như vậy, tôi sẽ không để ý đến anh nữa.”

Đường Tụng nhíu mày, lại vỗ thêm một cái nữa.

“Anh!” Trầm Ngọc Đình trợn tròn mắt.

“Ngoại hiệu này không dễ nghe, thu hồi lại cho tôi.” Đường Tụng nhìn thẳng vào mặt nàng.

Trầm Ngọc Đình né tránh ánh mắt: “Tôi không gọi còn không được sao.”

Đường Tụng gật đầu hài lòng, cười nói: “Đi thôi, chúng ta vào ăn cơm.”

“Ừm.” Trầm Ngọc Đình gật đầu, tiến lại bên tai hắn, nói nhỏ: “Chiếc xe kia… Không phải là anh thuê để giữ mặt mũi cho tôi chứ? Còn cả bộ quần áo này nữa, chắc là không rẻ nhỉ?”

Đường Tụng cười hờ hững, cũng không nói nhiều: “Cơm nước xong xuôi, tôi còn có một món quà cho em.”

Hầu Phỉ Phỉ ngây ngốc nhìn hai người rời đi, đứng lặng trong gió biển ngày thu.

Bình Luận (0)
Comment