Thần Hào: Ta Thừa Kế Tài Sản Trong Game (Dịch)

Chương 237 - Chương 237: Sử Dụng Thẻ An Ninh

Chương 237: Sử dụng thẻ an ninh Chương 237: Sử dụng thẻ an ninh

Trong phòng 208.

Thái độ của Đổng Kiến Sơn vô cùng lạnh nhạt.

Dựa theo Lý Thục Yến giới thiệu, trong những người bạn này của nàng, Trương Trạch Hạo là người có điều kiện khá nhất, nhưng cũng chỉ là giải tỏa mặt bằng và đền bù mà thôi.

Hắn hoàn toàn không để trong lòng.

Lúc này Lý Thục Yến rơi vào tình thế khó xử, sắc mặt rất xấu hổ.

Nàng và Đổng Kiến Sơn quen nhau không lâu.

Trong ấn tượng của nàng, đối phương rất rộng rãi hào phóng, quan hệ rộng, là một người rất có năng lực.

Cho nên mới dẫn đến giới thiệu cho đám bạn học.

Có chút ý khoe khoang, nhưng cũng thật lòng muốn giúp đỡ bạn bè phát triển quan hệ.

Không ngờ có lòng tốt lại thành chuyện xấu, nhất thời không biết nên làm thế nào.

Trong lòng cũng quyết tâm, trở về sẽ chia tay đối phương.

Đúng lúc này, Đổng Kiến Sơn vỗ tay một cái, phá vỡ bầu không khí ngưng trọng.

“Nào, chúng ta uống một ly, coi như là làm quen một chút, mọi người là bạn của Thục Yến, cũng coi như là bạn của tôi.”

Nghe vậy, ba người đối diện mới thở phào nhẹ nhõm.

Đổng Kiến Sơn lăn lộn trong xã hội nhiều năm, trên thân có loại khí thế lỗ mãng, vừa nhìn đã biết là không dễ trêu.

Có thể hóa giải là tốt nhất.

Đổng Kiến Sơn rót cho bọn họ một ly Whisky, cười nói: “Sẽ không có ai không nể mặt chứ?”

Tiếp theo, tiếng cụng ly vang lên.

Ba người đều ngửa đầu uống cạn.

Đổng Kiến Sơn chỉ nhấp một chút.

Ba người Trương Trạch Hạo uống xong thì ho khan, vội vàng gắp mấy miếng thức ăn mới hoãn được.

Loại Whisky này phải hơn 40 độ.

Bụng rỗng mà uống cạn một ly, quả thực rất khó chịu.

Lý Thục Yến vội vàng mở miệng: “Đừng uống nữa, bụng rỗng uống rượu sẽ hại ruột.”

Đúng lúc này, cửa phòng mở ra.

Mấy người đều nhìn qua.

Đầu tiên là Trầm Ngọc Đình ôm bó hoa hồng đi vào, trên mặt mang theo nụ cười ngượng ngùng và hạnh phúc.

“Đây là Đường Tụng.” Nàng nghiêng người, để bóng người kia đi vào.

Đây là một người trẻ tuổi đẹp trai đến quá đáng.

Dáng người đoan chính ưu nhã, khí chất xuất chúng.

Tuy rằng mỉm cười trông rất hiền lành, nhưng khí thế rất mạnh.

Toàn thân đều lộ ra một loại tự tin.

Đứng trong gian phong nho nhỏ, lại như hạc đứng giữa bầy gà.

Hắn vừa đến, lập tức trở thành tiêu điểm của toàn trường.

Trầm Ngọc Đình kéo tay Đường Tụng, điềm nhiên nói: “Đây là bạn học cũ, Trương Trạch Hạo, Lưu Chí Dũng, Thạch Phong, Lý Thục Yến, kia là bạn trai của Thục Yến, Đổng Kiến Sơn.”

Đường Tụng nhìn mấy người trong phòng, cười nói: “Xin chào, xin lỗi vì để mọi người chờ lâu.”

Năm người trong phòng đều ngẩn người, hiển nhiên là rất bất ngờ.

Đây chính là trầm mặc ít nói?

Hình như không giống mà?

Trương Trạch Hạo hô hấp nặng nề.

Nhìn vẻ mặt hạnh phúc của Trầm Ngọc Đình, lại nhìn Đường Tụng cao to tuấn lãng ở bên cạnh.

Ánh mắt trở nên phức tạp khó hiểu.

Chẳng trách đối phương hờ hững với mình, thì ra là đã tìm được người tốt hơn.

Đổng Kiến Sơn cũng giật mình.

Hắn lăn lộn nhiều năm, vẫn có chút ánh mắt.

Người trẻ tuổi này, vừa nhìn đã biết không phải kẻ xuất thân từ gia đình bình thường.

Mặc quần áo đắt tiền, toàn thân rất tự tin, không hề có vẻ câu nệ.

Chắc là cũng có chút lai lịch và bối cảnh.

Hắn có thể đi đến ngày hôm nay, tự nhiên cũng có đầu óc.

Dưới tình hình không rõ lai lịch đối phương, sẽ không tùy tiện đắc tội.

Mấy người cười khách sáo một lát.

Trầm Ngọc Đình kéo Đường Tụng về chỗ ngồi.

Bắt đầu giới thiệu cặn kẽ mấy người bạn của mình.

Thỉnh thoảng lại nói đến vài chuyện thú vị của họ thời còn học sinh.

Hầu Phỉ Phỉ ở bên cạnh phối hợp, bầu không khí lập tức trở nên náo nhiệt.

Trương Trạch Hạo nhìn Đường Tụng được mọi người vây quanh, nội tâm có hơi u ám, mím môi không nói gì.

Nội tâm hắn biết rõ, mình rất không vui.

Hầu Phỉ Phỉ nhiệt tình nói: “Đủ người rồi, mọi người ăn đi thôi. Lát nữa chúng ta lại ca hát, Ngọc Đình hát rất hay, lát nữa phải hát thêm vài bài.”

“Được nha.” Trầm Ngọc Đình cười đáp ứng, nàng cũng rất vui vẻ.

Rất nhanh, bởi vì Đổng Kiến Sơn hơi thu lại, nên bầu không khí rất tốt.

Mấy người bạn học cũ nhớ đến chuyện xưa thì cảm khái.

Lúc nói đến chuyện thú vị thì cười ha ha.

Ăn uống no say, mấy người con trai bắt đầu mời rượu cụng ly.

Tửu lượng của Đường Tụng rất tốt, không hề tránh né, mà cũng uống mấy ly.

Tiếp theo, Đổng Kiến Sơn bắt đầu dò hỏi tình hình của hắn.

Mấy người bên cạnh cũng vểnh tai nghe, hiển nhiên là rất tò mò.

Đường Tụng thuận miệng qua loa vài câu, không nói gì nhiều.

Đổng Kiến Sơn nghe thấy đối phương phát triển ở Yến Thành, không có sản nghiệp gì ở Ô Sơn, mà chỉ đến du lịch.

Nhất thời thấy hơi thất vọng.

Sản nghiệp của hắn đều nằm ở Ô Sơn.

Hầu như rất khó để hợp tác với đối phương.

Nghĩ đến đây, thái độ của hắn lại lạnh nhạt hơn rất nhiều.

Hơn nữa đã uống rượu, cũng hơi phê, đã không nghĩ nhiều như trước.

Thuận tay rút điếu thuốc, châm lên, tựa vào ghế, dáng vẻ không coi ai ra gì.

Phòng kín, lập tức tràn đầy mùi thuốc lá.

Ba cô gái ho khan vài tiếng.

Bạn học của họ đều rất biết điều, không ai hút thuốc trước mặt con gái.

Đường Tụng cau mày nói: “Lão Đổng, anh hút thuốc thì ra ngoài hút, trong phòng có nhiều người, còn có phụ nữ nữa.”

Lão Đổng?

Đổng Kiến Sơn híp mắt lại.

Đây hoàn toàn là không coi mình ra gì mà.

Xem ra thái độ của mình quá thấp, nên bị đối phương xem nhẹ.

Hắn cầm nửa chai Whisky còn lại lên, đặt trước mặt Đường Tụng.

Toét miệng cười: “Ha ha, cậu uống hết chai này, tôi sẽ ra ngoài hút, thế nào?”

Đường Tụng trực tiếp hất rượu ra, nhíu mày lại, hắn luôn cảm thấy tên Đổng Kiến Sơn này giống lưu manh, không dễ sống chung.

Nhưng nghĩ đến những người còn lại, hắn cũng không nói nhiều, chỉ lạnh nhạt nói: “Chuyện cười này không buồn cười chút nào.”

Hầu Phỉ Phỉ chọc Lý Thục Yến một cái, còn nháy mắt với nàng.

Lý Thục Yến vội vàng kéo tay bạn trai: “Kiến Sơn, em ra ngoài hút thuốc với anh được không, bên này đều là bạn em, nể mặt em chút được không.”

Đổng Kiến Sơn nhìn Đường Tụng đầy thâm ý, lại nhìn mấy người đang luống cuống ở bên cạnh.

Cười nói: “Đừng khẩn trương, anh chỉ đùa với Tiểu Đường thôi. Thục Yến, chúng ta ra ngoài hóng gió.”

Lý Thục Yến cười áy náy với mọi người, rồi vội vàng kéo Đổng Kiến Sơn ra ngoài.

Đưa mắt nhìn hai người rời khỏi.

Trầm Ngọc Đình nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, để anh chịu ủy khuất rồi, tôi không nên bảo anh đến. Không ngờ bạn trai của Thục Yến lại là người như vậy, anh đừng tức giận, sau này chúng ta không gặp anh ta nữa.”

Đường Tụng lắc lắc đầu, cũng không nói nhiều.

“Đúng là lưu manh.” Những bạn học khác cũng phụ họa.

Không còn Đổng Kiến Sơn ở đây, bầu không khí trở nên tốt hơn nhiều.

Hầu Phỉ Phỉ kéo tay Trầm Ngọc Đình lên chọn bài hát, bắt đầu ca hát.

Một lúc sau, rầm một tiếng, cửa phòng bị đẩy ra.

Lý Thục Yến hoảng sợ vịn Đổng Kiến Sơn đi vào.

Hầu Phỉ Phỉ vội vàng hỏi: “Thục Yến, có chuyện gì vậy?”

Lý Thục Yến đang định giải thích.

Đổng Kiến Sơn đã lấy điện thoại ra gọi.

“Alo, Tiểu Vương, gọi các anh em đến nhà hàng Sơn Hải một chuyến. Hôm nay gặp phải tên chó họ Trần kia, bọn họ nhiều người, đánh tao một trận, hôm nay nhất định phải đòi lại.”

Cúp máy, Đổng Kiến Sơn xoa xoa cổ, trong mắt lộ ra ánh sáng lạnh lẽo.

Mấy người trong phòng đều bị dáng vẻ này dọa sợ.

Đây là gọi người đến đánh nhau tập thể?

Bọn họ trao đổi ánh mắt, không hẹn mà cùng có ý nghĩ rời đi.

Trương Trạch Hạo đứng dậy, trực tiếp mở miệng: “Cũng muộn rồi, nên về thôi. Phỉ Phỉ, cậu không uống rượu, lái xe tôi đưa mọi người về đi.”

Hầu Phỉ Phỉ lập tức phụ họa: “Được, tôi muốn lái BMW từ lâu rồi.”

Lưu Chí Dũng và Thạch Phong cũng vội vàng đứng dậy.

“Đường Tụng, chúng ta cũng đi thôi.” Trầm Ngọc Đình kéo tay Đường Tụng, trong mắt có chút lo âu và sợ hãi.

Đường Tụng vỗ nhẹ đầu nàng, an ủi: “Không cần sợ, có tôi ở đây rồi.”

Tiếp theo, hắn mở nhà kho, lập tức sử dụng ‘thẻ an ninh’.

“Keng, bạn đã triệu hoán đội ngũ an ninh, an ninh Thịnh Đường đang chạy đến, dự tính 8 phút.”

Bình Luận (0)
Comment