Nghe thấy nhắc nhở, Đường Tụng thở phào nhẹ nhõm.
Vì đề phòng chuyện chẳng may, vẫn phải chuẩn bị sẵn sàng.
Dù sao còn có Trầm Ngọc Đình ở đây, cẩn thận là chuyện tốt.
Quyền cước không có mắt, đối mặt với những người trong xã hội này, cũng không cần hắn đích thân ra tay.
Đổng Kiến Sơn ngẩng đầu nhìn Đường Tụng, nội tâm thấy hơi khinh thường.
Vốn còn tưởng rằng là một mãnh long quá giang gì gì đó, không ngờ lại là một nhân vật nhỏ chưa gặp chuyện đời.
Gặp chút chuyện đã sợ như vậy, như đàn bà.
Hắn cầm ly rượu lên uống một hợp, lại vỗ lên bàn, cười lạnh nói: “Đi thôi, chúng ta đi cùng đi xuống. Tôi xuống đón mấy người anh em, vụ này không thể bỏ qua như vậy.”
Mọi người nhìn nhau một chút, bắt đầu vội vàng thu dọn đồ vật của mình.
Vẫn là rời khỏi đây thì hơn, miễn cho bị liên lụy.
Đi đến quầy thanh toán, báo tên phòng.
Ánh mắt nhân viên thu ngân hơi lóe lên, xin lỗi: “Xin lỗi, hệ thống đã bị kẹt, tôi phải mở lại.”
Nói xong bắt đầu vội vàng thao tác.
Một lúc sau, mấy người đã hơi mất kiên nhẫn.
Đổng Kiến Sơn gõ gõ mặt bàn, thúc giục: “Một nhà hàng to như vậy, hệ thống thu ngân lại rác rưởi như vậy sao?”
“Rất xin lỗi, rất xin lỗi, xong ngay đây.” Nhân viên thu ngân cúi đầu xin lỗi, dù sao hắn cũng không thành thật.
Một lát sau, thấy kéo dài đủ thời gian rồi, nhân viên thu ngân vội vàng cười nói: “Rất xin lỗi các vị, đã xong rồi.”
Đường Tụng tiến lên trả tiền.
Thanh toán thành công.
Hầu Phỉ Phỉ nói: “Bữa cơm này là AA (chia tiền)! Về nhà chúng ta chuyển tiền cho Ngọc Đình nha.”
Đường Tụng xua tay, thuận miệng nói: “Không cần, không có bao nhiêu tiền.”
Hầu Phỉ Phỉ há miệng, lại nghĩ đến xe sang của đối phương, thì không kiên trì nữa.
Mọi người đi ra cửa chính, đi đến bãi đỗ xe, gió biển thổi qua, nội tâm cũng thả lỏng hơn.
Trương Trạch Hạo lấy chìa khóa xe, đưa cho Hầu Phỉ Phỉ: “Chúng ta đi nhanh một chút.”
Đúng lúc này.
Một giọng nói âm u truyền đến: “Đổng Kiến Sơn, mày muốn gọi người đến lấy lại danh dự đúng không? Sao lại chạy như chó rồi, lúc cướp việc kinh doanh của tao, sao không thấy mày nhát như vậy?”
Đổng Kiến Sơn quay người, nhìn ba người đang cười ở đối diện: “Mày có giỏi thì chờ ở đây, anh em của tao sắp đến rồi.”
Người dẫn đầu ba người là một có hình xăm trên tay, miệng đầy răng vàng khè: “Vậy thì tao sẽ chờ ở đây.”
Đột nhiên, rất nhiều tiếng động cơ truyền đến sau lưng.
Mọi người đều nhìn về phía đí.
“A, hình như là người của tao đánh trước.” Đại ca xăm tay rít một hơi thuốc lá, rồi tiến lên trước.
Tiếp theo, 3 chiếc xe con, 4 chiếc xe gắn máy dừng lại.
Tiếng bước chân rất dày đặc.
Mười mấy hai mươi người nhảy xuống xe.
Bọn họ có lớn có nhỏ, nhìn qua giống như là công nhân trong nhà xưởng.
Có mấy người trẻ tuổi còn cầm gậy bóng chày, trên người xăm đủ loại hình thù và màu sắc.
Bọn họ chen nhau lên, đứng sau lưng đại ca xăm tay.
Trên mặt mang theo vẻ tàn nhẫn, nhìn đám người phía trước.
Sắc mặt Đổng Kiến Sơn thay đổi, cũng biết là đối phương đã có chuẩn bị từ trước.
Nhiều người như vậy, thời gian ngắn là không gọi được.
Áp lực và âm thanh sợ hãi truyền đến.
Trầm Ngọc Đình và mấy người còn lại đều bị dọa sợ.
Nàng ôm chặt tay Đường Tụng, trong mắt có hoảng sợ và áy náy: “Đường Tụng, tôi không nên bảo anh đến, xin lỗi.”
Đường Tụng hôn lên trán nàng một cái: “Không sao, yên tâm, có tôi ở đây.”
Nhìn đồng hồ, chỉ còn 1 phút nữa là tròn 8 phút.
Chắc là đến ngay rồi.
Hắn rất tin tưởng hệ thống.
“Em lên xe của anh ngồi đi, rất nhanh sẽ xử lý xong.” Nhìn thấy Trầm Ngọc Đình thấp thỏm lo âu, Đường Tụng kéo nàng đi về phía chiếc Bentley của mình.
Dưới bầu không khí này, hành động của hắn lại rất nổi bật.
Đại ca xăm tay cười một tiếng, cao giọng nói: “Người anh em, cậu vội gì thế, tôi đã cho cậu đi chưa?”
Đường Tụng dừng lại, bình tĩnh nói: “Đây là chuyện của các người, liên quan gì đến chúng tôi?”
“Có liên quan hay không, là do tôi quyết định nhỉ?” Đại ca xăm tay dập điếu thuốc, nói với Đổng Kiến Sơn: “Anh em của mày đến chưa? Chúng ta lại chờ đi.”
Đường Tụng không để ý đến họ, ôm eo của Trầm Ngọc Đình, tiếp tục đi về phía xe của mình.
Oành!
Âm thanh gậy bóng chày nện xuống đất rất vang dội.
“Không nghe thấy đại ca tao nói không?” Một người trẻ tuổi sau lưng đại ca xăm tay kêu lên.
Những người khác còn lộ ra vẻ buồn cười.
Trầm Ngọc Đình giật mình, người run một cái, trong mắt có sợ hãi khó nén.
Đường Tụng ôm chặt hơn, sau đó cau mày.
Hắn lấy điện thoại ra xem giờ.
Đã qua 8 phút rồi, nên đến rồi chứ?
Đại ca xăm tay nhìn thấy động tác của hắn, cười hỏi: “Sao thế? Người anh em cũng định gọi người à?”
“Ừm.” Đường Tụng gật đầu, giọng nói rất bình tĩnh.
“Ha ha ha!”
Đại ca xăm tay cười to, đám đàn em sau lưng cũng cười theo.
Tiếng cười tràn đầy trào phúng và giễu cợt.
Đúng lúc này, từng tiếng nổ truyền đến, liên miên không dứt.
Nhìn theo con đường quốc lộ dọc bờ biển.
Ba chiếc Mercedes G-Class, 3 chiếc Land Rover việt dã lao nhanh đến.
Rất nhanh đã dừng lại trước bãi đỗ xe của nhà hàng.
Tổng cộng sáu chiếc xe đen sì, sáng bóng dưới ánh đèn lạnh lẽo.
Giống như thú hoang sắp cắn người.
Hiện trường nhất thời yên tĩnh lại, tất cả mọi người đều dừng động tác.
Đường Tụng nhìn thấy cảnh này, hiểu rõ là đội ngũ an ninh đã đến.
Hắn cười với đại ca xăm tay.
Kéo Trầm Ngọc Đình đi về phía xe.
Không ai dám mở miệng ngăn cản nữa, cũng không ai dám phát ra âm thanh.
Đại ca xăm tay và đám đàn em phía sau đều cứng lại, đầu óc rối bời, sinh ra một ý nghĩ rất hoang đường.
Chẳng lẽ… đây chính là người mà tên kia gọi đến?
Sáu chiếc xe đồng thời mở cửa.
Tiếp theo, từng người đàn ông cao to vạm vỡ, âu phục giày da nhảy xuống xe.
Trên mặt mỗi người đều mang theo vẻ nghiêm túc và trang trọng.
Dáng người cao to vạm vỡ, cộng với huấn luyện chuyên nghiệp, hành động nhất quán, tạo thành áp lực cực mạnh.
Một nhóm 30 người đứng chỉnh tề trước mặt Đường Tụng.
Đường Tụng liếc mắt nhìn qua, một mảnh đen kịt, hơn nữa không có ai thấp hơn 1m8.
Đường Tụng gật đầu một cái, thư ký Kim ra tay chính là khác biệt.
Tiếp theo, 30 tên nhân viên an ninh đồng thời khom người, lớn tiếng: “Đường tiên sinh!”
Âm thanh như sấm sét giữa trời quang, làm cho tất cả mọi người ở đây đều giật mình kinh hãi.
Trầm Ngọc Đình thấy một màn này, cũng lộ vẻ không dám tin, có chút không phản ứng kịp.
Mấy người bạn học của nàng cũng không kém gì, không ai ngờ Đường Tụng lại gọi người đến thật.
Lại còn là đội ngũ an ninh có hơn 30 nhân viên.
Tình cảnh này, bọn họ chỉ thấy khi xem phim truyền hình thôi.
Cảm giác chấn động khi gặp người đời, có thể nói là khó có thể diễn tả.
Đổng Kiến Sơn cũng bị dọa sợ, rụt người về sau, sợ Đường Tụng chú ý đến mình.
Dù sao lúc trước hắn cũng tỏ vẻ ngông cuồng.
Đường Tụng xoay người, lạnh nhạt nói với đại ca xăm tay và đám đàn em: “Bây giờ chúng tôi có thể đi được chưa?”
Đại ca xăm tay cũng sợ đến toát mồ hôi hột.
Đám đàn em sau lưng cũng vội vàng ném gậy bóng chày xuống đất.
Âm thanh ‘binh binh bang bang’ rất dễ nghe.
Bọn họ liếc mắt nhìn nhau.
Có người còn lấy điện thoại ra, giả bộ như đang nghe máy, vừa ‘alo alo’ vừa chạy chậm đi.
Cũng có người đứng gãi đầu, dáng vẻ thật thà chất phác, giả bộ như đang thưởng thức cảnh biển.
Không có ai dám lên tiếng.
Đại ca xăm tay nuốt nước miếng, kiên trì nói: “Ngài… ngài đi thong thả. Vừa rồi… chỉ là đùa thôi, ha ha, thật ra tôi là người tốt, rất hiếu khách.”
Đường Tụng cười một tiếng: “Lúc nãy ai đập gậy làm bạn tôi sợ?”
Một người trẻ tuổi đang giả bộ thưởng thức phong cảnh lập tức sợ hết hồn.
Run run rẩy rẩy tiến lên.
Đại ca xăm tay đi qua cho hắn một cái tát, sau đó mặt đầy thật thà nói: “Đường… Đường tiên sinh yên tâm, trở về tôi sẽ giáo dục lại tên này.”
Đường Tụng gật đầu một cái, thuận miệng nói: “Các anh và lão Đổng có thù oán gì thì cứ tiếp tục.”
Tiếp đó, hắn nói với đám bạn của Trầm Ngọc Đình: “Cũng muộn rồi, chúng ta về đi.”
Hầu Phỉ Phỉ kéo tay Lý Thục Yến, nháy mắt với nàng, nhỏ giọng nói: “Thục Yến, chúng ta đi thôi.”
Lý Thục Yến nhìn Đổng Kiến Sơn, lại nghĩ đến chuyện ngày hôm nay, nhẹ nhàng ‘ừ’ một tiếng.
Đổng Kiến Sơn há miệng, chú ý đến ánh mắt của Đường Tụng, lại không dám nói gì.
Đúng lúc này, một chiếc xe lái đến, dừng lại ở ven đường đối diện.
6 người trẻ tuổi nhảy xuống xe.
Vừa đặt chân xuống, đã thấy cảnh tượng trước mắt.
Nhất thời bị dọa cho giật mình.
Vội vàng chui vào trong xe.
Có một người trẻ tuổi nhuộm tóc vàng thò đầu ra, hô lên với Đổng Kiến Sơn: “Anh Đổng, bọn em ăn phải đồ bẩn, đang đau bụng quá, bọn em qua bên kia giải quyết trước.”
Tiếp theo, chiếc xe lao đi như một cơn gió.
Cảnh tượng này, chứng tỏ Đổng Kiến Sơn đã chọc phải một nhân vật lớn nào đó.
Bọn họ chỉ là người kiếm miếng cơm ăn thôi, đi lên lấy khí thế, nói vài câu độc ác thì còn được.
Chứ không cần mạo hiểm như vậy.