“Em lái đi, tôi uống rượu rồi.” Đường Tụng mở cửa xe.
Trầm Ngọc Đình vẫn hơi ngẩn ngơ, vô thức ngồi vào vị trí tài xế.
Đến khi Đường Tụng ngồi vào ghế phụ, nàng mới phục hồi tinh thần, vội vàng xua tay nói: “Xe này quá đắt, tôi sợ kỹ thuật của mình không tốt, hay là chúng ta gọi lái xe?”
“Không sao, lái chậm cũng được, va quệt cũng không cần em đền.” Đường Tụng lại giới thiệu qua: “Đây là hộp số, đây là…”
“Được, vậy… chúng ta đi.” Trầm Ngọc Đình có hơi khẩn trương.
Có lẽ là vì hơi rượu bốc lên, Đường Tụng thấy hơi ngà ngà, liền nằm híp mắt lại.
Trầm Ngọc Đình nhìn nội thất xa hoa trong xe, thần sắc có hơi sợ hãi.
Tiếng động cơ vang lên.
Xuyên qua cửa sổ xe, Trầm Ngọc Đình có thể thấy đội ngũ an ninh đang chạy chậm về xe.
Cũng nhìn thấy vẻ phức tạp trong mắt đám bạn học cũ.
Nhưng nội tâm của nàng cũng không khá hơn ai cả.
Chiếc xe chậm rãi lăn bánh, nàng lái rất cẩn thận, cảm giác toàn thân đều căng thẳng.
Xuyên qua kính chiếu hậu, nàng có thể nhìn thấy tiếng chiếc xe Mercedes đi theo sau.
“Đường Tụng.” Nàng quay đầu nhìn sang thanh niên bên cạnh.
Hắn khẽ ừ một tiếng, giọng nói còn mang theo một tia nghi vấn.
Rõ ràng là một người rất quen thuộc, nhưng Trầm Ngọc Đình lại cảm thấy hắn bây giờ cách mình rất xa.
“Không có gì.” Trầm Ngọc Đình hơi mất mát, cũng không biết hỏi cái gì.
Hỏi Đường Tụng hôm nay là thế nào?
Hỏi vì sao hắn lại thay đổi nhiều như vậy?
Hỏi đâu mới là con người thật của hắn?
Sau khi đi được một đoạn đường.
Đường Tụng mở mắt ra, liếc nhìn Trầm Ngọc Đình đang lo lắng không yên, khẽ cười nói: “Đi đến nơi chúng ta ngắm mặt trời lặn đi, ngày mai tôi sẽ phải rời khỏi đây.”
Có lẽ là nhớ lại những hình ảnh kia, Trầm Ngọc Đình rốt cuộc cũng cười: “Được.”
Chiếc xe đi về phía nam.
Theo chiếc xe ra khỏi thành phố, đèn xe và cao ốc dần dần trở nên thưa thớt.
Con đường cũng rộng rãi hơn, xe qua lại cũng ít hơn.
Trầm Ngọc Đình cũng to gan hơn chút.
Chiếc xe không ngừng gia tốc.
Nàng là một cô gái rất hướng ngoại, cũng thích những sự vật mới mẻ, dần dần thích loại cảm giác này.
Theo bóng đêm sâu hơn, xe trên đường càng thưa thớt hơn.
Bên tai chỉ còn tiếng động cơ.
Đường Tụng mở nhạc lên, đây là một bài hát tiếng Anh, Try của Asher Book.
Tiếng nhạc tràn ngập buồng xe, bầu không khí giữa 2 người trở nên nhu hòa hơn rất nhiều.
“Sắp đến rồi.” Trầm Ngọc Đình đã khôi phục bình thường, giọng nói bình tĩnh tự nhiên, không còn câu nệ như trước.
Rất nhanh, chiếc xe chậm lại.
Đường Tụng mở mui trần ra.
Một lát sau, gió biển lạnh lẽo thổi vào mặt.
Đường Tụng nhìn sang trái, đầu tiên là thấy gò má thanh tú của Trầm Ngọc Đình.
Tiếp đó là bờ biển mênh mông bát ngát ở bên ngoài.
Bóng đêm, ánh trăng, mặt biển nối lại với nhau, cực kỳ giống một bức tranh.
Trầm Ngọc Đình hít sâu một hơi, cảm nhận rung động và an bình của giờ phút này.
Trong trời đất, tựa như chỉ còn lại gió biển.
Nàng quay đầu cười nói: “Hình như biển xanh đang ca hát.”
…
Hai người ngồi trên tảng đá ở bờ biển, ngưng mắt nhìn mặt biển xa xa, lắng nghe tiếng sóng biển ‘ầm ầm’.
Giống như trôi qua rất lâu.
“Đường Tụng.” Trầm Ngọc Đình hô to về phía mặt biển.
“Ừm.”
“Anh đã từng nghe câu này chưa?” Trầm Ngọc Đình không dám nhìn vào mắt hắn: “Không phải tất cả cá đều sinh hoạt trong cùng một vùng biển.”
Đường Tụng lắc đầu nói: “Chưa từng nghe qua.”
Trầm Ngọc Đình yên lặng một lát, đôi mắt tựa như ngấn lệ: “Đây là một câu trong quyển sách ‘Nhảy Nhảy Nhảy’ của Murakami Haruki. Tôi rất thích quyển sách này, câu này vốn là…”
Nàng đột nhiên quay lưng lại, cố gắng bình tĩnh nói: “Anh phải làm một người trưởng thành trầm tĩnh, không cho phép cảm xúc hóa, không cho phép vụng trộm nhớ nhung, không cho phép quay đầu xem, trải qua cuộc sống khác, anh phải nghe lời, không phải tất cả cá đều sinh hoạt trong cùng một vùng biển.”
Đường Tụng tựa như hiểu ra gì đó, yên tĩnh nhìn bóng lưng của nàng.
Trầm Ngọc Đình hít sâu một hơi, nước mắt tràn mi mà ra, chảy xuống theo gò má: “Tôi cảm thấy, chúng ta cũng không phải cá trong một vùng biển.”
Nàng cúi đầu nói: “Anh bây giờ, cách tôi quá xa. Anh có xe sang, có bề ngoài gọn gàng tráng lệ, có đội ngũ an ninh gọi là đến đuổi là đi. Có lẽ anh bây giờ, mới chính là anh.”
“Mà tôi, chỉ là một sinh viên mới tốt nghiệp đang chờ vào nghề, tôi không biết làm thế nào để đối mặt với anh bây giờ. Không biết làm thế nào để chung sống với anh, chúng ta không phải cá trong một vùng biển.”
“Anh rất hư hảo, người như anh, tôi không nắm được. Có lẽ tôi cũng nên không nhớ tới, không quay đầu lại nhìn, trải qua cuộc sống khác nhỉ?”
Đường Tụng đứng lên, đi đến trước mặt nàng, đưa cho nàng một tờ khăn giấy.
Trầm Ngọc Đình nhận lấy, dùng sức che mặt lại.
Tờ giấy lập tức ướt đẫm nước mắt.
“Ngọc Đình.”
Bả vai Trầm Ngọc Đình hơi run rẩy.
“Vậy em có nguyện ý đi đến vùng biển của tôi không?”
Trầm Ngọc Đình dừng lại chốc lát, giọng nói rất nhỏ: “Tôi sợ mình bơi không đến, anh ở quá xa.”
“Không sao, thật ra anh là Hải Vương, có thể giúp em bơi đến.”
Trầm Ngọc Đình cầm khăn giấy, nhìn hắn bằng đôi mắt đỏ: “Nếu anh là Hải Vương, vậy tôi càng phải cách xa ra một chút.”
(Hải Vương = Vua biển, chuyên quản lý và ăn hải sản, nhất là các loại hải sản to như cua ghẹ 40-50 kg)
Đường Tụng yên lặng một lát, lại thở dài.
Về mặt tình cảm, hắn đúng là có rất nhiều thiếu sót với rất nhiều người.
Hắn lấy điện thoại ra, gửi cho nàng một văn kiện: “Đây là món quà thứ hai, em cân nhắc một chút.”
Trầm Ngọc Đình ngẩn người, mở wechat ra xem.
Đường Tụng: “Thư thông báo nhậm chức.doc.”
“Là sao?”
“Mở ra xem đi, cho tôi một đáp án, tôi tôn trọng lựa chọn của em.”
Trầm Ngọc Đình lau lau đôi mắt mơ hồ, mở văn kiện ra xem.
Chào cô Trầm Ngọc Đình:
Chúng tôi rất vui khi thông báo cô đã được nhận vào công ty văn hóa Đường Trình…
Chức vị: Trưởng phòng marketing.
Tiền lương cơ bản: 30.000 NDT (trước thuế) + trích phần trăm…
Phúc lợi và đãi ngộ:…
Địa chỉ công ty:…
…
“Có ý gì?” Trầm Ngọc Đình lập lại vấn đề vừa rồi.
Đường Tụng vỗ vỗ bả vai nàng: “Như em đã thấy, một phần offer, tiền lương của trưởng phòng bình thường là hơn 10.000, của em xem như là ưu đãi. Hơn nữa bộ phận marketing vẫn chưa có giám đốc, anh rất coi trọng em, chỉ là không biết em có muốn thử một lần không.”
Ngực Trầm Ngọc Đình phập phồng, hỏi: “Công ty này có liên quan đến anh?”
Đường Tụng nghiêm túc nhìn vào mắt nàng: “Ừm, đây là công ty của tôi, cũng là trọng tâm giai đoạn trước mắt. Chủ yếu là chế tạo một mắt xích toàn quốc.”
“Không biết em có muốn nhận phần offer này không? Tôi cảm thấy, nếu em cố gắng một chút, là có thể bơi đến vùng biển của tôi rồi.”
Trầm Ngọc Đình đã dừng khóc.
Đường Tụng nói tiếp: “Em là một nhân tài ưu tú trên phương diện marketing, tôi tin tưởng trực giác của mình. Em chủ yếu phụ trách kinh doanh nhãn hiệu ‘phòng cà phê Thời Gian’, đây là một cương vị vô cùng quan trọng.”
“Rất quan trọng với tôi, tương lai em cũng sẽ trưởng thành cùng công ty. Có lẽ lúc đó chúng ta chính là cá trong một vùng biển như em nói.”
Trầm Ngọc Đình cắn môi một cái, không biết đang suy nghĩ gì.
“Thực lực của công ty thì em không cần lo, nếu như có nghi vấn gì, có thể lên mạng tìm hiểu một phen.”
“Tôi không có lo lắng này.” Trầm Ngọc Đình ngẩng đầu lên, nhìn hắn đang lấp lánh trong bóng đêm, lấy dũng khí nói: “Thứ hai tôi sẽ nhậm chức.”
“Hoan nghênh em đến với công ty.” Đường Tụng đưa tay phải ra.
Trầm Ngọc Đình lại không đưa tay, mà tiến lên ôm lấy hắn: “Tôi sẽ cố gắng bơi vào vùng biển của anh.”
Đường Tụng cúi đầu, nhẹ nhàng ôm eo nàng.
Gió biển vén lên tóc mai của nàng, dán vào trên mặt hắn.