Nhà họ Trầm.
Trầm Ngọc Đình dừng xe ở trước cửa, trên mặt mang theo nụ cười như có như không.
“Anh xuống cầm quà.” Đường Tụng gọi nàng lại.
“Quà gì?”
“Quà cho cô chú, có cả của em.”
“Không cần, anh đã tặng rất nhiều rồi…” Trầm Ngọc Đình lắc lắc bức tranh và bó hoa hồng trong tay.
Đường Tụng lấy mấy túi quà đã chuẩn bị ra, cười nói: “Đi thôi, đến nhà em ăn chùa ngủ chùa, không biếu thứ gì thì không hay lắm.”
“Không sao, cha mẹ tôi không để ý, bọn họ… cũng có hảo cảm với anh mà.” Sắc mặt Trầm Ngọc Đình hơi đỏ lên.
“Đi thôi.” Đường Tụng không nói gì nữa.
Mở cửa, đi vào trong.
Mẹ Trầm nghe thấy động tĩnh thì đi ra, mang theo vẻ trách cứ: “Sao về muộn thế?”
Ngay sau đó đã thấy hoa hồng trong tay con gái, và cả người trẻ tuổi đứng cạnh nàng.
Dáng người cao to, khí chất rất tốt, nhìn qua còn hơi quen mắt.
Tiểu Đường?
Đường Tụng xin lỗi nói: “Xin lỗi cô, hôm nay cháu kéo Ngọc Đình đi ngắm biển, cho nên về hơi muộn, đã để cô chú lo lắng rồi.”
Mẹ Trầm nghe giọng nói thì mới xác định là Đường Tụng, bà quan sát một chút, trong mắt có chút vui vẻ bất ngờ: “Đứa bé này, thay quần áo lại như biến thành người khác vậy.”
Đường Tụng cười cười, lại đưa quà trong tay qua: “Đây là mấy món quà nhỏ, hi vọng cô và chú sẽ thích.”
“A, không cần xài tiền bậy bạ như vậy…” Mẹ Trầm đẩy lại.
“Cô nhận đi, xem như là cảm cô và chú đã chăm sóc những ngày qua.” Đường Tụng trực tiếp nhét túi quà vào tay mẹ Trầm.
Mẹ Trầm liếc nhìn con gái mình, cũng không từ chối nữa.
Tiếp đó Đường Tụng lại đưa một túi cho Trầm Ngọc Đình: “Đây là phần của em.”
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Trầm Ngọc Đình ‘ừ’ nhẹ một tiếng rồi nhận lấy.
“Vậy cháu lên lầu trước, cũng muộn rồi, cô chú nghỉ sớm đi ạ.” Đường Tụng lên tiếng chào, sau đó đi lên phòng.
Nhìn thấy Đường Tụng rời đi, mẹ Trầm lập tức kéo con gái bảo bối của mình, hỏi: “Tiểu Đường sao thế này? Hai đứa?”
Trầm Ngọc Đình phức tạp nói: “Mẹ, mẹ đừng hỏi, con tự biết mà.”
“Được rồi.” Mẹ Trầm thấy con gái mình có chút không đúng, vội vàng nói sang chuyện khác: “Tiểu Đường ăn mặc vào nhìn khác hẳn, cứ như là minh tinh điện ảnh vậy, người cũng sáng sủa hơn rất nhiều.”
Trầm Ngọc Đình gật đầu: “Người ta không chỉ đẹp trai, mà còn rất giàu.”
Nói xong, liền mở túi quà trên tay ra.
Lấy ra một cái túi xách màu đen.
Logo LV ở chính diện rất chói sáng.
“Cái túi này không rẻ nhỉ?” Mặc dù mẹ Trầm không nhận ra logo, nhưng nhìn chế tác và chất liệu thì cũng biết là không rẻ.
“Chắc khoảng 40, 50 ngàn, hình như con từng thấy một cái ở trên mạng.” Trầm Ngọc Đình khẽ vuốt ve chiếc túi, trong mắt lộ ra vẻ vui sướng.
“Đắt như vậy?” Mẹ Trầm giật mình, lại nhìn hai túi quà trên tay mình.
Tranh thủ mở ra xem.
Lấy từng đồ vật bên trong ra.
Vòng vàng, dây chuyền vàng, thắt lưng, ví tiền.
“Tiểu Đường cũng quá hào phóng rồi.” Mẹ Trầm có chút trợn tròn mắt.
Vòng vàng và dây chuyền, cộng lại cũng phải hơn 30.000.
Thắt lưng và ví tiền, vừa nhìn đã biết không rẻ.
Lại thêm túi xách của con gái mình, cộng lại cũng phải 100.000 NDT rồi.
“Đối với người ta mà nói, mấy thứ này đúng chỉ là món quà nhỏ.” Trầm Ngọc Đình thở dài, lại cảm nhận được chênh lệch.
“Chuyện này… lúc trước cũng không nhận ra.”
“Đó là vì người ta khiêm tốn.” Trầm Ngọc Đình do dự một chút, nói: “Mẹ, con ở nhà thêm vài ngày. Cuối tuần sẽ trở về Yến Thành. Con không làm ở công ty nhà nước kia nữa.”
“Nếu chẳng may không thi đỗ thì làm sao bây giờ?”
Nhìn thấy vẻ lo lắng của mẹ.
Trầm Ngọc Đình lấy điện thoại ra, cho mẹ xem offer mới nhận được.
“Mẹ yên tâm, con tìm được việc rồi, là công ty của Đường Tụng.”
Mẹ Trầm vội vàng cầm điện thoại lên xem.
Sau khi nhìn thấy tiền lương, bà đầu tiên là vui vẻ, sau đó lại thấy lo lắng.
“Con chỉ là một con bé mới tốt nghiệp, Đường Tụng lại cho con tiền lương và đãi ngộ tốt như vậy, có phải là còn có yêu cầu gì khác không? Không phải bảo con làm thư ký đó chứ?”
“Mẹ, mẹ đoán mò cái gì vậy!” Sắc mặt Trầm Ngọc Đình lập tức đỏ bừng: “Con về phòng.”
…
Tinh… âm báo wechat vang lên.
Đường Tụng đang xử lý văn kiện của công ty, lập tức cầm điện thoại lên xe,.
Liễu Bảo Nguyệt: “Hu hu, Tiểu Tụng, tôi muốn nghỉ việc.”
Với tính cách của nàng, có thể nói câu nghỉ việc, vậy khẳng định là không chịu nổi thật.
Đường Tụng vội vàng trả lời: “Hai ngày này tôi sẽ đến Đế Đô một chuyến, chúng ta gặp mặt nói chuyện.”
Liễu Bảo Nguyệt trả lời rất nhanh: “Thật sao!????”
Liễu Bảo Nguyệt: Không thể tin.jpg.
Liễu Bảo Nguyệt: “Hừ, lúc trung thu ông cũng nói là sẽ đến, đến quốc khánh cũng nói là có việc không đến được, tôi bây giờ không tin ông nữa.”
Nhìn thấy lời này, Đường Tụng có hơi áy náy, lúc trước đúng là quá bận.
Sử dụng thẻ đọc, làm nhiệm vụ.
Tiết tấu sinh hoạt đột nhiên tăng nhanh, từng cái nhiệm vụ theo nhau mà đến.
Ngay cả căn nhà ở Đế Đô cũng chưa có thời gian đi nhận.
Lần này trở về Yến Thành, vừa vặn có thể đi qua gặp nàng.
Đường Tụng: “Lừa bà là chó nhỏ.”
Liễu Bảo Nguyệt: “Vậy tôi sẽ chuẩn bị chút thức ăn cho chó! Ông thích vị gì thì nhớ báo trước!”
Đường Tụng mỉm cười, lại tán gẫu với nàng một lúc.
Nhìn đồng hồ đã hơn 11 giờ, lúc này mới dặn dò nàng đi ngủ.
Theo cơn buồn ngủ xuất hiện, Đường Tụng nằm lên giường.
Mở nhà kho ra, sử dụng ‘sách kỹ năng đàn guitar’.
Cảm giác nhói nhói quen thuộc và hôn mê kéo đến.
Giấc mơ tái hiện.
Trong mơ, hắn nương theo cố gắng, kiên trì, yêu quý và năng khiếu của bản thân.
Các loại kỹ xảo guitar đều nắm giữ như lòng bàn tay.
Giờ phút này, hắn đã là một tay chơi guitar chuyên nghiệp.
Sau khi tỉnh giấc, sắc trời còn sớm, tia nắng ban mai mỏng manh khiến căn phòng hơi tối tăm.
Đường Tụng ngồi dậy, yên lặng cảm nhận các tri thức xuất hiện trong đầu.
Đột nhiên, âm thanh nhắc nhở lại vang lên bên tai.
“Keng, căn cứ tình hình nhiệm vụ phụ tuyến và năng lực của túc chủ, nhiệm vụ chính tiến đã đổi mắt, tiến độ: 10%.”
“Keng, bạn mở khóa một bộ phận tài sản.”
“Bạn nhận được ‘thẻ thuê bao máy bay thương gia x1’.”
“Bạn nhận được 60% cổ phần của công ty truyền thông TNHH Móc Câu.”
“Bạn nhận được quyền tài sản cao ốc Nguyệt Thành.”
“Bạn nhận được 5% cổ phần công ty khoa học kỹ thuật Công Hiệt.”